Người Điên

Chương 19 : Ma quỷ

Ngày đăng: 05:04 19/04/20


“Trước đây, chúng ta có loại quan hệ gì?”



“Chúng ta từ nhỏ đã nhận thức nhau. Anh lớn hơn em năm tuổi, là một anh trai đáng tin cậy, em luôn luôn muốn được chơi đùa cùng anh.”



“Tại sao trong ấn tượng của tôi, đều là cảnh cậu khóc?”



“À, bởi vì anh không muốn chơi với em.”



“Tôi đối với cậu không tốt?”



“Không, anh đối với em rất tốt. Năm ấy em sáu tuổi, ở trên núi bị lạc đường, rồi còn bị gió bão, em cứ tưởng mình sẽ bỏ mạng ở đấy. Là anh đến cứu em, A Tử.”



“Tôi hình như có chút ấn tượng… Mà, cậu nói cậu yêu tôi, bắt đầu từ khi nào?”



“Em từ nhỏ đã yêu anh, nhưng, em thật đau lòng, anh thế nhưng lại quên mất em.”



“Chuyện hồi nhỏ ai mà nhớ rõ chứ…”



“Không sao, một ngày nào đó anh sẽ nhớ, em tin vậy.”



“Thật không…”







Trò chuyện đứt quãng, giống như một giấc mộng.



Diệp Tử cảm giác mình đã mơ một giấc mộng dài.



Khi thì duy mỹ mà từ tốn, khi thì vỡ vụn nhanh chóng, như màn ảnh đang tua thật nhanh trước mắt. Sau vách tường lạnh lẽo dày nặng, là hắc ám bao trùm lên ánh sáng. Một lớn một nhỏ hai bóng người chạy trốn dưới bóng cây loang lổ. Nơi đó có tiếng nước róc rách, từng trận âm thanh xào xạc, đàn bướm uyển chuyển bay, cùng với những đóa hoa rực rỡ… Ánh mặt trời vẫn luôn ấm áp như vậy, lấp lánh như giọt sương mai, cứ như thể đang phản chiếu cả thể giới.



Mới vừa mở mắt ra, Diệp Tử liền nhìn thấy một gương mặt đang kề sát.



Thỏ nằm quay về phía anh ngủ say, lông mi nhỏ dài, những cọng lông mi bên trái áp sát vuốt ve gối nằm. Ánh nắng nhàn nhạt từ cửa sổ lách qua khe hở chiếu xuống, soi sáng sợi tóc hắn cùng với khuôn mặt. Sợi tóc dài nhỏ mềm mại mang theo ánh vàng nhạt, da dẻ tương đối trắng nõn, phảng phất sức sống thanh xuân, môi khẽ nhếch.



Diệp Tử vừa nhìn đến môi Thỏ, cả người liền nóng lên. Cảm xúc hôn môi vẫn còn đọng lại trên môi anh, anh không nhịn được mím mím môi lại.



Tựa hồ cảm giác được động tĩnh của Diệp Tử, Thỏ hơi động đậy người.



Diệp Tử sợ hết hồn, lập tức chống người lên, hành động này triệt để đánh thức Thỏ. Thỏ mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn về phía Diệp Tử. Ánh mắt quá mức hồn nhiên như thế, cộng thêm vẻ lười nhác khiến cho Thỏ trông như một con mèo vừa mới thức giấc.
Có ngốc đến mấy, anh cũng biết mình đang xảy ra chuyện gì.



Không sai, anh thích Thỏ.



Nhưng anh không bước qua.



Anh đem cây lau nhà đưa cho học đệ, xoay người rời đi.



Anh có thể cảm giác được Thỏ đang đuổi theo.



Vì vậy anh chạy càng nhanh, càng lúc càng thấy buồn bực.



“A Tử!”



Thỏ ở phía sau gọi tên anh.



Diệp Tử không quay đầu lại, chỉ không ngừng chạy lên lầu, sau đó bước nhanh vào một hành lang.



Thỏ nắm lấy tay anh: “A Tử, anh làm sao không để ý đến em?”



Diệp Tử hất hắn ra, thấp giọng nói: “Làm sao vậy anh bạn nhỏ? Quá tẻ nhạt nên đến tìm tôi chơi à? Có điều tiếc quá, tôi không có nhiều thời gian rảnh như vậy.”



Thỏ lập tức giải thích: “Không phải em không muốn đến tìm anh… A Tử, khoảng thời gian này vừa mới khai giảng, cho nên đặc biệt bận, hơn nữa anh hình như còn đang giận em, cho nên em…”



“Có phải hôn rồi, cho nên trò chơi giữa chúng ta liền kết thúc?” Diệp Tử xoay đầu lại, đột nhiên hỏi.



Vẻ mặt Thỏ vô cùng nghi hoặc: “Chơi gì cơ?”



“Đây chính là cái cậu gọi là yêu thích? Tôi không để ý cậu, cậu liền không đến sao? Rõ ràng là cậu đến quấy rầy tôi, là cậu làm cho tôi trở nên kì quái!”



“… A Tử?”



“Cậu tên khốn này!”



Diệp Tử gầm nhẹ một tiếng, đem Thỏ kéo vào trong một phòng học, đóng cửa phòng lại.



Thỏ còn chưa kịp phản ứng, Diệp Tử đã đẩy hắn lên cửa, có chút cứng ngắc dùng hai tay kéo vạt áo của hắn xuống, nghiêng đầu thô bạo hôn lên môi hắn.