Người Điên
Chương 23 : Khiếp sợ (đã bổ sung đoạn thiếu)
Ngày đăng: 05:04 19/04/20
Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, Thỏ thỉnh thoảng sẽ đến nhà trọ Diệp Tử nghỉ ngơi chốc lát. Ngày đó chạng vạng, hai người dùng cơm nước xong, sóng vai nhau đứng trên ban công thưởng thức phong cảnh thành phố. Chuông cửa đột nhiên vang lên, Diệp Tử đi mở, là mẹ.
Hàn Dao đứng ngay cửa, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao gầy đứng ở ban công, hai mắt trợn to.
Diệp Tử vội vã giới thiệu: “Mẹ, cậu ấy là…”
Còn chưa nói hết, liền bị Hàn Dao kinh sợ ngắt lời: “Cậu… Cậu là Thành Tịch sao?”
Thỏ gật gật đầu: “Tôi là Thành Tịch, dì Dao.”
Hàn Dao rõ ràng rất ngạc nhiên, đi qua sờ sờ đầu hắn: “Đã cao như vậy rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Học đại học hả?”
“Lớp 12, sắp tốt nghiệp rồi.”
“Muốn thi lên đại học sao, có lòng tin chứ?”
“A Tử giúp tôi rất nhiều, có lòng tin.” Thỏ cười nói.
Nhân lúc mẹ đi vào nhà bếp, Diệp Tử đem đồ lót vứt trên ghế sofa giấu vào nhà vệ sinh. Thỏ nhìn anh, ý tứ xấu xa cười trêu, bắt lấy tay anh, ở sau gáy anh hôn trộm một cái. Diệp Tử đẩy anh ra, dùng ánh mắt cảnh cáo đối phương không được có voi đòi tiên, sau đó còn cài cúc áo lên cao, sợ bị mẹ phát hiện dấu hôn đỏ đỏ trên xương quai xanh.
Buổi tối, một mình Diệp Tử đưa mẹ đến nhà ga.
Dọc đường đi, vẻ mặt Hàn Dao có chút nghiêm nghị. Diệp Tử hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến em gái Yên nhi, còn nói đã đặt một con búp bê cực lớn cho em trên mạng, bà cũng không đáp lời.
Qua một lúc, bà mới đột nhiên nói lên một câu: “Quả nhiên hai đứa lại gặp mặt.”
“Hả?”
“Thành Tịch giờ sống tốt không? Mẹ hắn sao rồi?”
“Cậu ấy sống một mình, mẹ cậu ấy không được tốt lắm, nghe bảo thân thể không tốt. Mẹ, khi con còn nhỏ, quan hệ với cậu ấy như thế nào?”
Hàn Dao nhìn đèn đường xa xa, nói: “Quan hệ của hai đứa mẹ không nói được, con đại khái không quá thích nó. Thế nhưng đứa trẻ đó lại rất dính con, từ nhỏ đã yêu thích con. Ngày ấy mang con đi, hắn mới sáu tuổi đã khóc rất thảm thương, từ trên lầu hai chạy xuống, vẫn đứng ở cửa nhà đóng chặt cùng cửa sổ, gọi to tên của con, mẹ nhìn mà còn xót.”
“… Mẹ nói vậy, con hình như có nhớ ra chút chút.”
“A, A Tử…”
Hàn Dao nhìn Diệp Tử muốn nói lại thôi.
Diệp Tử nghi hoặc hỏi bà: “Gì vậy?”
Vào lúc này xe bus đến rồi, Hàn Dao lắc lắc đầu, cùng Diệp Tử nói lời tạm biệt, lên xe rời đi.
※ ※ ※
Thỏ mới vừa gật đầu, Diệp Tử liền tát hắn một cái, má phải Thỏ xuất hiện một vệt máu bầm, cũng trong nháy mắt sưng lên.
Diệp Tử cười nói: “Cậu cho rằng đang lừa tên ngốc sao? Cậu lên kế hoạch mọi thứ, tỷ như, quay lại cảnh tôi giết Giang Duy để làm nhược điểm, dùng để uy hiếp tôi chứ gì? Vậy nói thẳng ra đi, cậu muốn gì? Hoặc, cậu kỳ thực muốn đem cái video này cho cảnh sát? A, hay, cậu chính là gián ngầm của cảnh sát? Thế giới này thật kỳ diệu ha?”
“A Tử!!!”
Thỏ gấp đến độ ôm hai chân anh, mặc cho Diệp Tử đấm đá hắn, hắn cũng không buông ra: “Không phải vậy, anh phải tin em! Em không hề muốn đem cái video ấy giao cho cảnh sát… Em lúc đó quay lại, xác thực muốn dùng để uy hiếp anh, uy hiếp anh đến với em… Nhưng sau này sự tình so với tưởng tượng thuận lợi hơn nhiều, em không còn muốn dùng đến nó nữa! Cho đến khi Khương Văn… Vì hắn dám hôn anh…. Anh làm sao có thể để cho người ta thân mật vậy… Anh là của em, rõ ràng anh là của mình em!!”
“Cậu cái kẻ điên này!”
Diệp Tử lại cho Thỏ một cái tát, máu mũi hắn chảy xuống, men theo cằm nhỏ xuống, nhìn thấy mà kinh hãi.
Hắn quỳ trên mặt đất, như một đứa trẻ mắc lỗi, thương tâm, sợ sệt, lo lắng, mắt hắn đỏ lên, khàn giọng nói: “A Tử, em đem hết thảy video cùng đồ vật anh chán ghét xóa đi hết nhé, cho nên tha thứ cho em, có được không anh?”
Diệp Tử không nói gì.
Thỏ liền cho rằng anh đã đồng ý. Hắn lập tức chạy vào phòng ngủ, đem cái rương đẩy ra ngoài, lấy laptop ra, ngay trước mặt Diệp Tử, xóa bỏ hết video, lấy hết mấy thư mục con dự trữ ra xóa hết, đem ném hết mấy cái camera trong phòng vào thùng rác.
Sau đó hắn đi lên sân thượng, lấy một cái thau nhôm ra nhóm một ngọn lửa, đem những tấm hình xấu hổ bỏ vào, chỉ chốc lát sau khói đen bay mù mịt, tàn tro vương vãi, theo gió bay lên xa, rất xa.
Diệp Tử ngồi trong phòng, nhìn ánh lửa trên ban công, như là ngóng nhìn ngọn lửa đến từ Địa Ngục, trong miệng lẩm bẩm, hai mắt thất thần: “Tại sao lại như vậy… Tôi có lỗi với Khương Văn biết bao… Có lỗi với Nhiếp Hải Hà biết bao… Sai rồi… Đã sớm sai rồi… Quá không hợp lí…”
Thỏ làm xong những chuyện này, cũng đã qua 12 giờ đêm.
Diệp Tử nửa tỉnh nửa mê. Anh nằm nghiêng trên ghế sofa, trên mặt còn vương đầy nước mắt.
Thỏ cẩn thận từng chút một đi tới, quỳ gối trước mặt Diệp Tử, đem đầu đặt lên đầu gối Diệp Tử, áp mặt lên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng cọ cọ, âm thanh trầm thấp, không ngừng lặp lại: “Em đem hết mấy thứ đó xóa rồi… Em bảo đảm… Sau này sẽ không có lần thứ hai… Vì vậy, đừng chán ghét em, có được không? Đừng chán ghét em… Van anh tha thứ cho em… Em không thể sống thiếu anh…”
Qua rất lâu sau, tựa như đã trôi qua cả vài thế kỷ.
Diệp Tử rốt cục giật giật, nâng thân thể dậy, vuốt ve gò má sưng đỏ của Thỏ, thấp giọng hỏi: “Đau không?”
Thỏ lập tức ngẩng đầu, máu mũi đã sắp đông lại, má phải sưng vù, nước mắt tèm lem, trông rất chật vật. Câu hỏi này của Diệp Tử như là lời của đấng cứu thế, hắn lắc lắc đầu: “Không đau, không đau chút nào, chỉ cần anh có thể hả giận, đánh em thế nào cũng không sao.”
Diệp Tử nhìn một chút ống quần mình, nhìn vết máu trên vạt áo: “Đều đem đồ của tôi bẩn hết rồi.”
“Em giúp anh giặt! Nhất định sẽ làm nó sạch bong…”
Diệp Tử ngồi trên ghế sofa nhìn người đang quỳ dưới mặt đất, hai mắt chìm đắm trong bóng tối, không nhìn ra được nét mặt.
“A Tử?” Thỏ lo âu hỏi.
Diệp Tử thở dài một tiếng, lấy một tờ khăn giấy, giúp Thỏ lau chùi mũi, vẻ mặt phức tạp: “Ừ, cậu nói xem, tôi đến cùng là nên bắt cậu phải làm gì bây giờ?”
“…”