Người Điên
Chương 28 : Lồng sắt
Ngày đăng: 05:04 19/04/20
Mở hai mắt ra, một vùng tối tăm.
Diệp Tử có chút khó khăn nâng thân thể dậy. Đầu anh nặng trĩu, mạch đập trong lỗ tai đang nhảy nhót, mỗi một lần nhảy, là một lần đau đớn nhói lên.
Qua hồi lâu, anh mới ý thức được mình đang ngồi trên một tấm đệm của một cái giường nhỏ. Quá tối, cái gì cũng không nhìn thấy. Anh xuống giường, đứng trên mặt sàn xi măng lạnh lẽo, mò mẫm đi về phía trước. Anh rờ thấy một vật cứng rắn, bằng sứ trơn nhẵn, như là bồn tắm. Qua bên cạnh, hình như là bồn cầu.
Vách tường ở chỗ nào? Công tắc đèn ở đâu?
Đi được mấy bước, Diệp Tử liền đụng phải một thứ gì đấy lạnh ngắt, dài nhỏ bằng sắt. Là gì vậy?
Anh theo bản năng sờ sọang độ dài, số lượng của song sắt ấy… Từ từ, anh nhớ đến trước khi hôn mê, Thỏ đã nói những lời quỷ dị kia. Anh có thể tưởng tượng những thanh sắt này rốt cục là thứ gì, sống lưng rét run từng đợt.
Anh đi chân trần theo song sắt loay hoay một hồi, không sai, đây chính là cái lồng sắt.
Đây là nằm mơ sao? Làm sao có thể có một cái lồng sắt lớnu như vậy?
Cho dù có là lồng sắt thật, cũng phải có cửa chứ?
Diệp Tử nỗ lực mò mẫm, rốt cục tìm được nơi giao nhau của những thanh sắt, tương tự với cửa ra vào. Nhưng, nơi đó móc đầy xích sắt, còn có thêm hai ổ khóa to lớn kèm theo!
Diệp Tử dùng sức kéo cửa, cố gắng vươn tay ra, lôi kéo chỗ chốt cửa, thế nhưng, căn bản không cách nào mở ra được. Bên người lại không có đồ vật nhọn nhọn nào, anh cũng không phải mấy người thần kì trên ti vi chỉ cần một cây kim nhỏ đã có thể mở khóa!
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Thỏ thật sự muốn nhốt anh tại đây? Đùa gì thế?!
Anh bắt đầu kêu gào: “Diệp Thành Tịch, cậu ra đây cho tôi! Con mẹ nó cậu rốt cục muốn làm cái gì? Đem tôi xích lại đây? Đi ra cho tôi!”
Tiếng kêu gào của anh có hiệu quả.
Không tới một phút, “cạch” một tiếng, cửa phòng được mở ra.
Bởi vì căn phòng bị đóng kín đã lâu, bóng đen phủ đầy phòng, nên ngay cả ánh nến cũng biến thành thứ ánh sáng chói mắt dị thường.
Diệp Tử dùng tay che mắt lại, mấy giây sau, mới nhìn rõ từ ngoài cửa đi vào là Thỏ.
Thỏ cầm trong tay giá cắm nến màu trắng ngọc cổ xưa, tay để phía dưới ánh nến, trông có vẻ khá trắng nhợt. Ống tay áo trắng rộng rãi không cài cúc, quần áo nhăn nhúm dưới ánh nến dần dần bị lây nhiễm, lộ ra một bên hoa văn màu bạc.
Ngọn nến trên giá cắm theo chuyển động của hắn nhẹ lay động, ánh toàn bộ hình ảnh của cái lồng sắt lên vách tường, Diệp Tử lúc này mới nhìn rõ —
Lồng sắt cỡ 15m2, cao 3m, mái vòm nửa cung tròn, bất kể là dưới đế, hay trên đỉnh chóp, đều được khắc những đường viền hoa phức tạp. Cái này căn bản là bản phóng to của một cái lồng chim.
“Cậu có ý gì?” Diệp Tử lạnh giọng hỏi.
Tâm tình Thỏ tựa hồ không tệ, hắn bước tới, nhẹ nhàng xoa xoa hoa văn trên thanh sắt của lồng, nói: “A Tử, anh biết không? Vì chế tạo cái lồng này, em đã bỏ ra ba năm ròng rã đấy. Đốt cháy, hun lửa, tẩy trừ bằng axit, kéo rút,… Em mặc kệ tốn bao nhiêu nước sơn, đối chiếu hàng ngàn bức ảnh, mới có thể vẽ ra hoa văn Rococo (*). Anh nhìn đi, đây chính là hoa hồng trong bụi gai, đã nở rộ rồi, những nụ hoa sắp bung nở…”
(*) Phong cách Rococo: Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Đây là phong cách kiến trúc được sử dụng phổ biến ở thời của hoàng hậu Marie Antoinette. Từ Rococo là sự kết hợp của từ rocaille (vỏ) trong tiếng Pháp và từ barocco trong tiếng Ý. Đây là phong cách kiến trúc thường có các đường cong trang trí dạng vỏ và thường tập trung vào những đường nét họa tiết trang trí. Rococo thể hiện đầy đủ nhất phong cách trang nhã của nó tại những công trình trang trí đồ gỗ, tường nhà của những biệt thự, nhà riêng của cư dân Paris. – Theo google.
Giọng Thỏ bị Diệp Tử không thể chịu nổi nữa cắt ngang: “Tôi hỏi cậu có ý gì? Cậu định đem tôi nhốt trong này?… Điện thoại của tôi đâu?”
“A Tử?”
Diệp Tử nắm lấy quần áo Thỏ kéo đến, sau đó khó khăn vòng tay ôm hắn.
Thỏ khá giật mình, cơ thể cứng ngắc: “A Tử? Anh làm sao? Không thoải mái sao?”
Diệp Tử cố gắng dán lên người Thỏ, tựa hồ muốn cảm thụ một chút nhiệt độ con người. Chỉ có điều, lồng sắt đem anh ngăn lại, có thể cảm nhận thân nhiệt của Thỏ, chỉ có hai lòng bàn tay anh mà thôi.
“Cậu không phải nói, yêu tôi sao?”
“… Đúng vậy, em yêu anh.”
“Vậy tại sao, bất luận tôi có gọi cậu thế nào, cậu cũng không tới đây?” Diệp Tử nói câu này xong, giọng nói đau xót, con mắt cũng mông lung.
“Xin lỗi, tối qua còn phải xử lý một ít chuyện…”. Khuôn mặt tái nhợt của Thỏ dần dần trở nên hồng hào, hai con mắt cũng có thần hơn, “A Tử? Anh rốt cục đã hiểu em rồi sao? Anh thay đổi tâm ý, rốt cục cũng thấy cứ như này đi cùng em, là rất tốt, có phải hay không?”
Diệp Tử nghe Thỏ nói, bình tĩnh lại.
Không đúng, chỉ là do anh đờ ra trong bóng tối quá lâu, cho nên mới vô điều kiện hi vọng có người bên cạnh mà thôi.
Nhưng mà lẽ nào, bởi vì quá cô độc, mà có thể dung túng cho hành vi điên cuồng của Thỏ? Mà chấp nhận hắn? Mà cam tâm tình nguyện từ bỏ tất thảy? Làm sao có khả năng!! Làm sao như thế được!!
Ở giây phút Thỏ mừng rỡ như điên này, Diệp Tử mới sắp xếp lại dòng suy nghĩ, nói: “Mở cửa đi, Thỏ. Tôi không cách nào chịu được bị nhốt lẻ loi trong lồng, cô độc như vậy thật sự rất đáng sợ. Hơn nữa bây giờ cũng đang lênh đênh trên biển, tôi nơi nào cũng không chạy được, cậu thả tôi ra đi.”
Thỏ cười đến ngại ngùng: “Kỳ thực em lừa anh đấy, chúng ta không ở trên biển, chỉ là… một vùng ngoại thành mà thôi.”
“Có đúng không, nhưng đều giống nhau cả thôi, tôi sẽ không rời khỏi cậu, tin tưởng tôi.”
“Ừm, em tin anh.”
Thỏ mở cửa.
Mởi vừa mở cửa, hai người liền ôm nhau.
Dưới ánh nến lắc lư, Diệp Tử đem Thỏ đè xuống, cúi đầu hôn cằm hắn.
Tình cảnh lãng mạn như vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác quen thuộc.
Như trở lại thời điểm bọn họ lưu luyến cuồng nhiệt, trở lại thời gian bọn họ ngọt ngào sống chung.
Đương nhiên, cảm giác như vậy, chỉ là ảo giác thôi.
Bằng chứng đơn giản nhất, chính là ánh mắt cùng hành vi của Diệp Tử.
Hắn đã từng như vậy, anh còn có thể bình tĩnh cùng Thỏ hôn môi sao?
Sẽ có thể bình tĩnh mà tìm tòi vị trí chìa khóa, quan sát phản ứng của Thỏ sao?