Người Điên
Chương 3 : Cướp đoạt
Ngày đăng: 05:03 19/04/20
Cái gì cơ??
Tên giết người biến thái kia, đang… theo dõi mình sao??
Diệp Tử vội vã nhìn xung quanh mình. Phía bên cây liễu, có các bác gái đang tản bộ, có mấy đứa nhóc nghịch ngợm đùa giỡn, có cô gái đang dắt chó đi dạo, không nhìn thấy dáng dấp của ai khả nghi cả, hắn đang đứng ở đâu? Đang đùa đó à?
Tay Diệp Tử run lên, qua một lúc sau, anh mới gửi đi một tin nhắn: “Ngươi đang ở đâu?”
Lát sau, Thỏ trả lời, nhưng không phải trả lời câu hỏi của anh.
“Thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, cách anh năm mét có một cái ghế, tới đó ngồi nghỉ một chút đi.”
Diệp Tử ngẩng đầu lên, xác thực cách năm mét có một cái ghế công cộng màu trắng.
Nhưng Diệp Tử vẫn không tin, hậu tri hậu giác anh ý thức được số điện thoại cũng có thể định vị được, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa hắn có thể nhận ra mình! Anh hít sâu, lại gửi tin nhắn cho Thỏ: “Nếu ngươi có thể thấy ta, vậy ta trông ra sao?”
Thỏ: “Tóc đen, để xõa ra, cao m75, mặc áo T-shirt ngay ngắn, quần jeans tối màu, giày thể thao màu trắng, tôi nói có đúng không?”
Diệp Tử hoảng sợ cùng phẫn nộ: “Ngươi theo dõi ta! Ta nhớ ngươi từng nói sẽ không quấy rầy ta!”
Thỏ: “Đừng nói vậy, chỉ là hôm nay ngẫu nhiên gặp được thôi.”
Ngẫu nhiên??
Đừng đùa.
Diệp Tử đặt điện thoại xuống bàn, trong lòng phi thường hỗn loạn. Rốt cục Thỏ muốn gì, hắn là đang muốn nói với mình, hành động của mình đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay sao? Cho nên một khi mình không tuân thủ ước định, hắn sẽ…
Không khí dần áp bức, trên người anh đã đổ mồ hôi ướt nhẹp. Một cơn gió thổi tới, Diệp Tử mới cảm nhận được sự mát mẻ. Anh cảm thấy mình như chú bướm bị mắc vào mạng nhện, hoàn toàn không cách nào giãy dụa vùng vẫy. Anh hi vọng biết bao đối phương có thể bỏ qua cho anh một lần, anh thậm chí còn xét đến chuyện báo cảnh sát, nhưng nếu báo cảnh sát, bản thân cũng không thể không liên can, việc đau lòng kia của mẹ cũng có thể bị bại lộ, gia đình mới khó giữ được… Lại nói cũng là do anh với hắn ta giao hẹn từ trước, nếu như đột ngột đổi ý thì cũng quá…
Qua một hồi lâu, Diệp Tử từ trong kinh hoàng chậm rãi từ từ bình tĩnh lại, suy nghĩ lại đầu đuôi câu chuyện.
Báo cảnh sát không phải là một hành động khôn ngoan; không tuân thủ ước định bản thân có thể nguy hiểm đến tính mạng; dựa theo trình tự sự việc, tuân thủ lời hứa là lựa chọn tốt nhất, thành công, bản thân sẽ không gặp bất kì nguy hiểm nào. Huống hồ, trong tay anh còn có video chứng cứ của Thỏ, xem như anh nắm giữ được nhược điểm của hắn, vì vậy bản thân cũng có một đường lui.
Rốt cục, Diệp Tử gửi tin nhắn cho Thỏ: “Bạn yên tâm, tôi sẽ tuân thủ ước định. Nhưng, sau khi tôi tuân thủ ước định, bạn có thể đảm bảo sẽ không quấy rầy tôi chứ?”
Diệp Tử: “À, con nên gọi là ‘cha’ đi, kêu dượng nhiều năm như vậy rồi, thật xa lạ.”
Mẹ: “… … A Tử!”
Diệp Tử: “Mẹ khóc sao? Quá phô trương rồi đó nha.”
Mẹ: “Rồi con có dọn tới ở cùng cha mẹ không?”
Diệp Tử: “Ở một mình sung sướng như này, con còn lâu mới ở chung. Cho dù có không ở cùng cha mẹ, con vẫn yêu hai người.”
Mẹ: “Thằng nhỏ này, hôm nay miệng sao mà ngọt vậy.”
Diệp Tử: “Haha. Sớm sinh em gái cho con là được.”
Mẹ: “Nếu như sinh ra em trai thì sao?”
Diệp Tử: “Vậy thì nhét lại vào bụng, chờ sinh lần nữa.”
Mẹ: “Huyên thuyên! Được rồi được rồi, mẹ đi làm cơm trưa, có tới dùng không?”
Diệp Tử: “Vâng.”
Tuy rằng tối hôm qua cả một đêm không ngủ, nhưng tâm tình Diệp Tử không ngờ rất thoải mái ung dung. Anh ăn mặc tươi trẻ, đi dưới ánh mặt trời, khiến dòng người đôi khi ngoái lại nhìn.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Thật tốt.
Đem tất thảy những gì của ngày hôm qua, biến thành một giấc mơ đi.
Thời gian trôi qua, cô gái kia sẽ bị người đời quên lãng.
Cuối cùng, cái gì cũng không lưu lại.
Mà mẹ mình rốt cục cũng không còn bất kỳ thứ gì uy hiếp đến hạnh phúc của bà, chính mình cũng nắm giữ hạnh phúc của gia đình, tương lai tươi sáng, thật tốt quá.