Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch
Chương 1 :
Ngày đăng: 03:31 19/04/20
“Ưm…”
Âm thanh rên rỉ động lòng người khẽ cất lên khiến không khí xung quanh dần ẩm ướt.
Yến Giác khóa ngồi trên thân người đàn ông, khóe mắt ửng đỏ diễm tình, y thuận theo bản năng mà vặn vẹo hông, dùng cửa động bí ẩn phun ra rồi lại nuốt vào căn thịt đang dựng thẳng bừng bừng gân xanh.
Nóng bỏng, ẩm ướt, mềm mại, bị tất cả thuộc tính ấy công kích đến mức da đầu của người đàn ông đều tê dại, hắn cau mày, giữ chặt eo Yến Giác mạnh mẽ xông thẳng vào tận sâu bên trong đấu đá lung tung.
“A! Nhẹ một chút!”
Vách thịt mẫn cảm tận chỗ sâu lần lượt thu nhận những đợt đỉnh mạnh chẳng hề lưu tình ấy, Yến Giác co rút lại, ngón tay siết chặt lấy tấm lưng trần dày rộng của người đàn ông, để lại trên đó vô số vết cào do tình triều quá mãnh liệt.
Giường phát ra âm thanh “kẽo kè kẽo kẹt”, cửa kính phản chiếu cảnh tượng hai thân thể triều miên quấn quít.
Phía sau hết thọc vào rồi rút ra mang theo vô số khoái cảm quá mức mãnh liệt, như một nguồn điện công kích thẳng vào người, vừa tê vừa giật.
Ánh nước mênh mông khiến Yến Giác mơ hồ, hạ thể cực kì phấn chấn cọ xát không ngừng vào phần bụng rắn chắc của người đàn ông. Chất nhầy trong suốt chầm chậm trào ra nơi phần đỉnh, dính nhớp trên da thịt hắn tạo thành một mảng ẩm ướt.
“Lại chảy nước, ướt thật đấy.” Người đàn ông vừa thẳng thắng xông vào vừa nhìn y chằm chằm, ánh mắt hắn như một con chim ưng.
“Đừng lắm miệng,…nhanh, ư…làm nhanh lên!” Yến Giác cắn môi dưới, tiếng rên rỉ đứt quãng kìm không được ngân khẽ, mồ hôi trong suốt theo thái dương chảy xuống tạo thành một vệt nước dài hương diễm.
Người đàn ông khẽ nhếch miệng, giọng cười trầm phát ra từ sâu trong cổ họng khiến cơ ngực hắn hơi run rẩy. Hắn liếm đi mồ hôi trên cằm của Yến Giác, sau đó mạnh mẽ bóp chặt lấy hai cánh mông y, nguy hiểm nheo mắt: “Đừng có khóc lóc rồi cầu xin tôi dừng lại.”
“Tôi… ư, không bao giờ!”
Chẳng đợi Yến Giác không cam lòng yếu thế phản bác lại, bên trong vách thịt đã bị một lực hung mãnh đâm thúc, âm thanh mê người chợt vút cao, tiếp sau đó là những tiếng giao hợp bành bạch không ngừng.
……
Yến Văn Sơn thấy Chung Hàn không vui, vội vã túm lấy Yến Giác đến trước mặt hắn: “Ngài Chung, đây là Yến Giác vừa mười tám tuổi.”
Yến Giác vùng mạnh ra khỏi tay ba mình, y đối diện với với ánh mắt của Chung Hàn, vô ý nuốt nước miếng: “Chào ngài… tôi là Yến Giác.”
Chung Hàn lúc này mới giãn mày ra: “Ừm, tôi biết, cậu lớn lên rất giống mẹ cậu. Có lẽ cậu không nhớ rõ nhưng khi còn nhỏ, tôi có từng bế cậu.”
Nói xong, hắn tạm dừng, nhẹ giọng: “Nén bi thương, con đường sau này của cậu còn rất dài.”
Lời này hôm nay Yến Giác đã nghe qua vô số lần, sớm chết lặng rồi, chỉ là ngoài mặt nhàn nhạt nói cảm ơn chứ không để vào lòng.
Yến Văn Sơn trừng mắt nhìn Yến Giác, chả thèm để ý đến con gã nữa, ngược lại ý cười đầy mặt khách khí mời Chung Hàn vào trong tiếp tục trò chuyện, để lại Yến Giác một mình lẻ loi quỳ gối trước linh đường…
Ông bà ngoại của Yến Giác mất sớm, trên đời này ngoại trừ Yến Văn Sơn cùng huyết thống ra, y không còn ai là người thân nữa cả. Sau khi mẹ y qua đời, Yến Văn Sơn tiếp nhận cổ phận của công ty, trở thành một tay độc đại.
Ngay hôm sau lễ tang, gã quang minh chính đại rước tình nhân và đứa con của hai người về nhà, ngay trước mặt y trình diễn cảnh gia đình đoàn viên.
Vì thế, sự tồn tại của Yến Giác trở thành trò châm chọc.
Tân Yến phu nhân sợ đen đủi nên đem toàn đồ dùng trong nhà vứt bỏ hết. Yến Giác cực lực can ngăn chỉ đổi lại mấy cái bạt tai của Yến Văn Sơn khiến người tình và đứa con của gã trào phúng. Y cho rằng đây có lẽ là thời điểm âm u nhất trong cuộc đời mình, thế nhưng lại không ngờ còn có chuyện tàn khốc hơn đang chờ phía sau.
Yến Văn Sơn vì sinh ý mà bán y đi khiến y hoàn toàn chết lặng.
Gã hao tổn tâm huyết, cố ý gọi người đến trang điểm tỉ mỉ cho Yến Giác, sau đó tự mình dẫn y ra cửa.
Xe chậm rãi ngừng trước một căn biệt thự xa hoa ở ngoại ô, mười mấy người mặc âu phục đen xếp thành hàng dài nghênh đón bọn họ. Yến Giác khó lòng mà trốn được, chỉ có thể nhận mệnh đi theo Yến Văn Sơn.
Cửa lớn mở rộng, Yến Giác lại một lần nữa thấy Chung Hàn áo quần chỉnh tề ngồi trên chiếc xe lăn bằng kim loại, khóe môi hắn vươn lên nụ cười nhàn nhạt, ngũ quan tuấn lãng dường như nhu hòa hơn, cả người tỏa sáng.
Hắn nói: “Yến Giác, cậu có khỏe không? Chúng ta lại gặp nhau rồi.”