Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 24 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Làm ở nơi công sở so với làm ở nhà còn dễ hưng phấn hơn.



Yến Giác cưỡi trên đùi Chung Hàn, eo lắc theo tiết tấu, còn Chung Hàn thì ngược lại, quần áo chỉnh tề, chỉ kéo xuống khóa quần, đôi tay vuốt ve cánh mông mềm mại của Yến Giác. Hai người ngồi gần sát cửa sổ lớn chạm đất, vì được làm từ thủy tinh đặc thù nên ở trong có thể nhìn ra ngoài rõ ràng nhưng ở bên ngoài lại không thấy được ở bên trong, vừa bảo vệ sự riêng tư lại vừa tăng thêm phần kích thích.



Nơi tư mật được kết hợp chặt chẽ với nhau, nhục huyệt ẩm ướt bao bọc lấy dương v*t nam tính, cửa huyệt bị kéo căng ra không chút lưu tình.



Chung Hàn thưởng thức mông thịt trong tay, tùy ý xoa bóp, dùng ngón tay sờ lên nơi kết hợp rồi lại sờ tới cửa động phấn nộn.



“Ưm… Anh không thể vào nữa, bên trong lớn lắm rồi, nếu tiến vào nữa… sẽ hư mất. Em không muốn bị chịch chết…” Yến Giác lắc mông, nói đứt quãng, nghe không ra là đang oán giận hay hưởng thụ nhiều hơn.



Chung Hàn từ trong lồng ngực phát ra tiếng cười trầm thấp khiến lỗ tai y ngưa ngứa, đôi tay vuốt ve từ mông Yến Giác lên đùi, lại từ đùi về mông: “Đừng sợ, tôi không tính để em ăn ngón tay của tôi, tôi chỉ sờ thôi. Nơi này thật mềm, thật ướt, thật muốn cắm mãi bên trong.”



“Vậy cứ ở trong đi, em thích.” Cánh tay Yến Giác nhẹ đáp lên vai hắn, mị nhãn như tơ.



dương v*t to lớn ở trong tràng đạo lại lớn thêm một vòng khiến nhục huyệt càng căng đầy, kín kẽ ôm lấy nhau.



Yến Giác cả kinh mở to hai mắt, Chung Hàn nhìn y cười xấu xa, vẻ mặt lưu manh, hoàn toàn là biểu tình mà ngày thường không nhìn thấy được ở hắn.



“Yến công tử, Chung mỗ khát, không biết có thể cho tôi miếng ‘sữa’ giải khát được chứ?”



Con ngươi đen thẳm sáng ngời mang theo ý cười tà khiến Yến Giác bị quyến rũ, tim đập thình thịch, toàn thân như có dòng điện chảy qua, đầu v* trước ngực lập tức cứng rắn ngứa ngáy, phảng phất có thứ gì sắp tuôn ra, chỉ có thể ở trong miệng hắn mới giảm bớt khó chịu.



Ngón tay Yến Giác run rẩy cởi bỏ áo sơ mi, hai đầu v* không có gì che lấp liền lộ ra ngoài. Y ưỡn ngực lên, tay kéo ót Chung Hàn lại gần, dùng đầu v* cứng rắn cọ cọ môi Chung Hàn.



“Em… ưm, mời ngài Chung từ từ thưởng thức.”



Chủ động dụ hoặc như thế lại không đổi lấy được cái hút mạnh mẽ từ người đàn ông.




Yến Giác giật giật môi, nhìn đám người dần xao động ngoài cửa sổ, hỏi: “Đã bắt đầu rồi sao?”



Di động bị ném xoay mấy vòng trên không trung rồi chuẩn xác đáp xuống trong tay Hạ Viêm Tu, anh nhếch miệng cười: “Đúng vậy, bắt đầu rồi.”



Lương Thất ngừng hô hấp, tấm vải màu trắng được phủ lên.



Trong phòng bệnh ngoại trừ con gái nuôi Sở Du Kỳ khóc thì không còn kẻ nào rơi nước mắt.



Lương Dương ôm Sở Du Kỳ đóng vai giả mù sa mưa thể hiện tình cảm chị em, còn Chung Hàn lẳng lặng ngồi một bên, mười ngón tay giao nhau.



Lương Dương áp mặt lên tóc của chị mình, thì thầm nói gì đó. Sở Du Kỳ đang nước mắt lưng tròng bỗng nhiên trợn mắt lên, hung hăng đẩy Lương Dương ra rồi cầm lấy túi xách giận dữ bỏ đi. Vì thế, người sống trong phòng chỉ dư lại hai người Chung Hàn và Lương Dương. Lương Dương nhếch miệng xoa xoa ngực bị đẩy, trên mặt không phải là biểu cảm của một người con vừa mới mất cha. Gã nuốt ngụm nước miếng, cà lơ phất phơ tới trước mặt Chung Hàn, nói: “Hàn ca, di ngôn của cha trước khi lâm chung là muốn chúng ta giúp đỡ nhau để cùng phát triển.”



Chung Hàn rũ mắt nhìn đầu ngón tay, cười đáp: “Thất gia vẫn là lão hồ đồ.”



“Đúng vậy.” Lương Dương rút một điếu thuốc rồi ném hộp thuốc không lên di thể của Lương Thất: “Muốn một tên người ngoài tàn tật cùng tao sóng vai cũng không sợ khiến người ta cười đến rụng răng. Hàn ca nói có đúng không?”



Chung Hàn vẫn bình tĩnh: “Lương Dương, mày vẫn không biết lựa lời, miệng lưỡi luôn nhanh hơn não.”



Lương Dương khoa trương cười cười, đột nhiên cúi người xuống, ngũ quan dữ tợn nhìn Chung Hàn: “Từ trong bụng mẹ đã thế rồi, không đổi được. Hàn ca cũng không có năng lực thay đổi.”



Chung Hàn nhàn nhạt nói: “Này thì chưa chắc. Tao đã trị qua không ít thằng có chứng bệnh như mày, chỉ cần dùng đúng cách thì không có tật xấu nào không thể chữa khỏi.”



“Hàn ca vẫn nên chữa khỏi chân cho mình trước đi, trị xong mới có thể chạy nhanh được.” Lương Dương đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng đế giày giẫm nát: “Đi trước, mấy ngày nay Hàn ca nhớ đối tốt với chính mình, sợ về sau sẽ không còn cơ hội đâu.”



Chung Hàn nhìn bóng dáng kiêu ngạo của Lương Dương, không mặn không nhạt mà mở miệng: “Mày cũng vậy.”