Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch
Chương 3 :
Ngày đăng: 03:31 19/04/20
Mấy ngày sau, Chung Hàn trở nên rất bận rộn, thường xuyên đi sớm về trễ. Nguyên một ngày Yến Giác đều không thấy mặt hắn lần nào. Điều này đối với Yến Giác mà nói thì là chuyện tốt. Đương nhiên, Chung Hàn không gõ cửa phòng y nữa, trừ đêm đầu tiên ra thì mỗi ngày trước khi ngủ đều là hầu gái đưa sữa cho y. Một chút mất mát kì lạ đột nhiên sinh ra khiến Yến Giác rất khó hiểu.
Có lẽ là do Chung Hàn đã phân phó qua nên cấp dưới hay người hầu trong nhà đều cung kính với Yến Giác, nghiễm nhiên đem y hầu hạ giống như chủ nhân thứ hai vậy.
Vào ngày khai giảng, Chung Hàn vẫn như cũ không có xuất hiện. Yến Giác ăn sáng đơn giản rồi ngồi xe chuyên dụng đi tới trường học.
Tài xế là Thẩm Xuyên, trợ thủ đắc lực của Chung Hàn. Thẩm Xuyên mặc một thân âu phục đen ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí lái xe, sống lưng thẳng tắp mang theo sự thành thục không hợp tuổi.
Yến Giác nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng khóe mắt trộm liếc Thẩm Xuyên, chống cằm giả vờ lơ đãng hỏi: “Ngài Chung gần đây rất bận sao?”
Thẩm Xuyên mắt nhìn thẳng, tích chữ như vàng: “Đúng.”
Yến Giác tiếp tục hỏi: “Bận chuyện gì vậy?”
“Không thể nói.”
“Vậy bận tới khi nào mới xong?”
“Không biết.”
Yến Giác hơi tăng thêm ngữ khí: “Chẳng lẽ tôi không thể biết chuyện gì về người giám hộ của tôi sao?”
Thẩm Xuyên nhìn vào gương chiếu hậu, bình tĩnh nói: “Không rõ lắm.”
Yến Giác xem như hoàn toàn từ bỏ, lòng dạ chẳng yên dựa ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe vững vàng đậu trước cổng trường, Yến Giác xách cặp lên, mở cửa ra, đang chuẩn bị bước xuống xe thì nghe Thẩm Xuyên gọi lại: “Yến thiếu.”
Yến Giác chần chờ ngẩng đầu.
“Hàn gia chúc cậu khai giảng vui vẻ.” Nói xong thì lấy ra một chiếc di động mới tinh.
Yến Văn Sơn thở ra một hơi, nâng tay chỉ vào Yến Hằng, ngữ khí kiên định: “Tôi muốn mang nó đi.”
Bọn bắt cóc vừa cười hô hố vừa ghét bỏ cởi trói cho Yến Hằng, gã biết mình không còn nguy hiểm nữa, lập tức té lộn nhào ù chạy đến bên cạnh ba mình.
Tâm tình của bọn bắt cóc rất sung sướng khi nhận tiền, chúng phái vài người “hộ tống” hai ba con Yến Văn Sơn trở về.
Trong kho hàng giờ chỉ còn một con tin là Yến Giác.
Từ khi hiểu rõ được vấn đề và hoàn cảnh của mình, Yến Giác đã không còn trông cậy vào Yến Văn Sơn có thể mang y đi, chỉ là y chẳng ngờ hai ba con Yến gia sẽ dứt khoát như thế, giống như y chỉ là người hoàn toàn chẳng liên quan, không hề có một tia do dự.
Yến Giác phẫn hận nhìn bóng dáng Yến Văn Sơn lảo đảo biến mất ngoài cổng lớn, nở nụ cười chua xót phức tạp.
“Nhóc này, Yến Văn Sơn thật sự là ba ruột của mày sao?” Bọn bắt cóc bày ra bộ dạng chờ xem drama.
Yến Giác tâm như tro tàn, cúi đầu không lên tiếng.
Bọn bắt cóc nhún vai tỏ vẻ không sao cả, đem nòng súng nhắm vào Yến Giác: “Nhóc, đừng trách tụi tao, là do ba mày chả thèm cứu mày, không liên quan gì tới bọn tao. Còn di ngôn gì thì nói, nếu không thì tao sẽ tiễn mày.”
Giây phút này, thế giới xung quanh Yến Giác mơ hồ không còn thanh âm, y chỉ có thể nhìn miệng bọn bắt cóc khép mở, giống như đang xem kịch câm. Giây tiếp theo, ở giữa ngực bọn bắt cóc nở ra một đóa hoa máu, vẻ mặt bọn chúng không ngờ được rồi ngã xuống. Sự tình chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Đến khi Yến Giác lấy lại tinh thần thì trong kho hàng đã xuất hiện thêm Thẩm Xuyên cùng mấy người cấp dưới, còn bọn bắt cóc thì nằm ngổn ngang trên mặt đất, không biết còn sống hay đã chết.
“Đã để Yến thiếu sợ hãi rồi.” Thẩm Xuyên hơi khom lưng thuần thục cởi bỏ dây thừng trên người Yến Giác.
Yến Giác nhìn thấy người quen, yết hầu căng thẳng, dù có vạn lời muốn nói nhưng đến bên miệng lại chỉ hóa thành một tiếng ngắn gọn: “Cảm ơn.”
Thẩm Xuyên nâng y dậy, nhàn nhạt mở miệng: “Yến thiếu, Hàn gia đang ở trong xe chờ cậu.”
Yến Giác cử động chân tay hơi căng cứng vì bị trói một thời gian dài, thu lại biểu tình vào trong đáy mắt rồi nhanh chóng ra khỏi kho hàng.