Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 37 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Trên chiếc giường king size màu xám có hai thân thể đang quấn lấy nhau cùng triền miên.



Toàn thân Yến Giác đỏ hồng như con tôm luộc, ngực phập phồng ghé lên người Chung Hàn, trong miệng y đang nhiệt tình phun ra ngậm vào dương v*t nam tính của người đàn ông kia, khuôn mặt diễm lệ không thể không cọ xát lông chim ở hạ thân hắn.



Tuy y khẩu giao không được tốt nhưng nếu đó là của Chung Hàn thì y sẽ càng ra sức, nghe thấy hắn phát ra thanh âm gợi cảm lại càng khiến y dốc sức cố đẩy đại xúc xích xuống sâu yết hầu, trướng tới mức khiến đuôi mắt y đỏ lên, trong khoang miệng đều là mùi vị của hắn.



Cảm giác được khẩu giao rất sướng nhưng Chung Hàn vẫn khống chế dục vọng không đâm sâu trong cổ họng Yến Giác, dù sao đây là bảo bối yêu dấu của mình, nếu làm bị thương thì người đau lòng nhất vẫn là mình.



Chung Hàn gồng cơ bắp nhẫn nhịn, hai bàn tay ôm lấy hai cánh mông của Yến Giác tùy ý hết xoa rồi niết khiến trên mông toàn là dấu tay, làn da dần dần phiếm đỏ.



Yến Giác hừ mũi mang theo cỗ hương vị lẳng lơ, mông không ngừng vặn vẹo qua lại.



Kẽ mông đã sớm ướt nhẹp dính nhớp. Ngón tay nhẹ nhàng đút vào dán lên nội bích, hết rút rồi đâm vào vang lên tiếng nước òm ọp.



Chung Hàn cảm thấy chỉ dùng tay thì không đã ghiền, hắn còn muốn Yến Giác càng dâm hơn. Vậy nên hắn úp mặt lên giữa kẽ mông y, chóp mũi chạm vào xương cụt, môi bao lấy huyệt khẩu ướt át rồi dùng sức hút lấy tựa hồ như muốn nếm thử dâm dịch bên trong.



Thân mình Yến Giác run lên, há miệng thở dốc khiến dương v*t ở trong miệng thoát ra ngoài đập bang lên mặt y ướt nhẹp. Khoái cảm mãnh liệt chạy dọc khắp người khiến ngón chân y co lại, vừa níu lấy drap giường vừa cố gắng chạy trốn.



Một tay Chung Hàn cầm lấy dương v*t của Yến Giác, gương mặt ngẩng lên nhìn gáy y, giọng khàn khàn nói: “Sao lại co người giống thỏ con rồi?”



Vành mắt Yến Giác đỏ lên ầng ậng nước, môi dán lên đồ chơi của Chung Hàn, vẻ mặt vừa thuần phục vừa dâm mỹ.



“Sướng….. Thật sướng….. Chung Hàn, anh mau mau liếm em đi…”



Chung Hàn như muốn phạt nên cắn một cái lên mông thịt trắng nõn, thấp giọng nói: “Kêu ba ba mới tiếp tục liếm cho em.”



Cuộc trao đổi này đối với Yến Giác không hề thiệt, Yến Giác còn cảm thấy vui sướng nữa, run eo lớn tiếng gọi ‘Ba ba’, tiếng sau càng kêu to hơn, càng câu hồn hơn, y giống như ăn trúng xuân dược không ngừng đòi hỏi.



Chung Hàn vừa lòng cười, ôm cái mông tròn trịa, duỗi đầu lưỡi ra linh hoạt từ khe hở chui vào, đầu lưỡi cuốn lại liên tục liếm láp.



Tràng nội bích cảm nhận đầu lưỡi bên trong không ngừng run, dịch thủy càng chảy ra nhiều hơn chảy xuống mép đùi rồi đi xuống trước ngực Chung Hàn.



Eo Yến Giác đã mềm như cọng bún, sức lực toàn thân đều đã bị người phía sau không lưu tình hút đi, tứ chi y nhũn ra, tay ôm lấy côn th*t của Chung Hàn làm điểm tựa, chân suýt quỳ không nổi, thiếu chút nữa là ngã ngồi lên mặt Chung Hàn.




Chung Hàn thỏa mãn thỉnh cầu của y, cười xấu xa, ôm người từng bước một chậm rì rì đến trước cửa sổ.



“A! A!”



Loại tư thế này càng thêm tiện lợi cho côn th*t đâm sâu vào bên trong, Yến Giác nắm lấy đầu tóc Chung Hàn thở dồn dập.



“Bảo bối, đỡ cửa sổ.”



Chung Hàn không nói một lời rút dương v*t ngoài khiến bên trong trống rỗng, Yến Giác đứng xoay mông, bất mãn nói: “Đừng đi ra ngoài, ba ba mau…. cắm vào, ngứa..”



Chung Hàn hôn lên gáy y: “Ngoan, đỡ cửa sổ đi, vểnh mông lên, ba ba đút em ăn no.”



Đại trạch ở ngoại ô, ngoài cửa sổ ngoại trừ cây cối thì không còn gì khác. Dù như vậy nhưng trong lòng vẫn có cảm giác thấp thỏm sợ bị phát hiện. Yến Giác hưng phấn khiến đầu ngón tay khẽ run, tay ấn lên thủy tinh lạnh lẽo, mông vểnh cao lùi về sau.



Chung Hàn hài lòng, tách ra hai cánh mông đè lấy cửa động không kịp khép lại lại lần nữa thọc vào.



“A!” Yến Giác ưỡn người về trước, đầu v* mẫn cảm cọ xát lên thủy tinh kích thích nhục huyệt co chặt lại.



“Thật lẳng lơ.” Chung Hàn cười cắn vai Yến Giác.



Yến Giác nắm chặt tay, quay đầu lại, dùng con ngươi ngập nước nhìn hắn, nhẹ hỏi: “Thích sao?”



“Không.”



Một chữ ngắn gọn nhưng khiến Yến Giác thất vọng tột cùng, Chung Hàn cười xấu xa, bổ sung nói: “Là yêu đến chết.”



Tâm tình lên xuống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, Yến Giác trở tay nắm lấy cổ Chung Hàn, hung hăng cắn lên đôi môi sếch xy của Chung Hàn: “Tên khốn nhà anh!”



Chung Hàn nhẹ cong môi, ôn nhu ngậm lấy môi dưới của Yến Giác: “Tôi biết thừa em thích muốn chết tên khốn này rồi.”



Bây giờ với hai người, thiên ngôn vạn ngữ đều là dư thừa, Yến Giác nhiệt tình dâng lên đầu lưỡi chủ động cùng triền miên với hắn. Chung Hàn đảo khách thành chủ, một bên hôn một bên hung hăng vùi hạ thể vào trong nhục huyệt ấm áp kia, áp chặt bắn vào bên trong không thiếu giọt nào.