Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch
Chương 44 :
Ngày đăng: 03:32 19/04/20
Dù không mong đợi nhưng thời gian cử hành hôn lễ vẫn tới.
Hôn lễ được tổ chức trên du thuyền. Với bốn phía xung quanh đều là biển, một khi Lương Dương đã hiện thân thì sẽ không còn đường chạy trốn, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Chung Hàn quyết định tổ chức trên biển. Bởi vì hôn lễ cấm truyền thông nên phóng viên giải trí đành phải ở trên bờ mà bắt tin tức. Không có đám hội chợ ấy thì mọi hành động diễn ra sau này sẽ càng thuận tiện hơn nhiều.
Ngày tổ chức đám cưới là một ngày âm u, mây từng tầng dày đặc che lấp bầu trời, sương mù giăng khắp chốn. Gió biển lạnh thấu xương, không ngừng gào thét, giống như dao nhỏ cắt qua da thịt.
Yến Giác mặc một thân lễ phục màu trắng tinh khiết, tóc được vuốt chỉnh tề ra sau, nhất cử nhất động đều tao nhã như vương tử bước ra từ thời Trung cổ. Tối hôm trước y còn do dự không biết có nên tham gia tận mắt nhìn thấy người đàn ông của mình cùng người phụ nữ khác trao lời thề nguyền hay không. Tuy chính mắt mình chứng kiến rất thống khổ nhưng không tham gia thì lại không phù hợp cả tình và lý. Thân là con nuôi của Chung Hàn, không tới tham dự đám cưới của cha nuôi thì thật sự không thể chấp nhận được. Y không thể vì lần hành động này mà chạy trốn được, cho dù phải căng não ra cũng phải đi.
Chung Hàn vì y mà đặc biệt chọn bảo vệ đi theo, là anh em Bạch Hổ vẫn luôn âm thầm bảo hộ từ trước tới giờ, bề ngoài nhìn ngu ngu nhưng nói chung vẫn rất đáng tin.
Yến Giác đi vào phòng nghỉ của Chung Hàn.
Chú rể không cần phải trang điểm quá nhiều như cô dâu nên nhân viên trong phòng khá thưa thớt, hoàn toàn không có bầu không khí của hôn lễ.
Sau khi Yến Giác tiến vào, Thẩm Xuyên liền đứng dậy, cung kính chào hỏi, mà Hạ Viêm Tu vẫn dáng vẻ lười biếng nằm trên sô pha, hai tay gối sau đầu, ngả ngớn huýt sáo về phía Yến Giác, cười gian trá: “Ái chà chà, Yến thiếu tới rồi à? Hôm nay nhìn Yến thiếu thật tuấn tú đó nha, không biết còn tưởng rằng cậu mới là chú rể đấy.”
Yến Giác nghiêng đầu liếc anh ta một cái, nửa đùa nửa thật đáp: “Làm chú rể thì miễn, tôi tới để cướp chú rể mà.”
Hạ Viêm Tu phấn khích đong đưa chân: “Cướp chú rể? Vậy là có kịch máu chó để xem rồi!”
Yến Giác không để ý tới anh ta nữa, đi tới bên cạnh Chung Hàn rồi ngồi xổm trước mặt hắn.
Chung Hàn vươn tay sờ sờ gương mặt trắng mịn của y, cười nói: “Hôm nay em ăn mặc đẹp thế này khiến tôi hơi ghen tị đấy.”
Yến Giác nghiêng đầu cắn lên bàn tay Chung Hàn: “Anh thì ghen gì chứ, có ghen cũng là em. Lát nữa người tuyên thệ với anh đâu phải em.”
Chung Hàn dùng ngón cái ma sát đôi môi Yến Giác, thấp giọng nói: “Bảo bối yên tâm, không phải là em thì tất nhiên cũng không phải là tôi.”
“Nếu là tới làm công thì phải có tự giác của người làm công chứ? Mày cho rằng mày vẫn là thiếu gia Yến gia sao? Không đi làm việc mà ở chỗ này lười biếng không sợ bị đuổi sao?”
Yến Giác tức tới bật cười, quả nhiên theo lời của Yến Giác mà chủ động bại lộ: “Ai nói tao không làm? Việc của tao hiện giờ chính là bắt mày lại!”
Giây tiếp theo, hai người đồng thời rút súng, họng súng đối đầu với nhau.
Tới tình trạng này mà bảo tiêu vẫn chưa vọt vào thì có thể nói hoàn toàn bất ổn rồi, hơn nữa bên người còn có con ma men không có sức chiến đấu Mục Thịnh Thần nữa, Yến Giác rơi vào thế hạ phong. Bất quá chỉ cần khiến Yến Hằng để lộ kẽ hở thì y có thể nắm chắc cơ hội, thuận thế nghịch chuyển tình huống.
Yến Giác mặt trầm như nước, súng giơ cao lên: “Yến Hằng, mày cho là trong tay có súng sẽ xứng làm đối thủ của tao sao? Với chỉ số IQ của mày?”
Yến Hằng không bị khiêu khích, ngược lại còn nhếch miệng cười: “Khích tao cũng vô dụng. Tao biết một đấu một sẽ không thắng mày nhưng ai nói ở đây chỉ có một mình tao?”
“Mày có ý gì?”
“Chính là ý này!”
Đột nhiên bất ngờ Yến Hằng huýt sáo.
Yến Giác thầm kêu không ổn, vừa muốn bóp cò thì đã muộn. Sau cổ bỗng dưng nhận một đòn vào gáy, thân mình y tê rần rồi tứ chi vô lực ngã xuống.
Trước lúc lâm vào hôn mê, y cố gắng quay đầu để nhìn người tập kích mình.
Là người mà trước đó còn hứa với y sẽ bắt đầu cuộc sống một lần nữa, Đường Hâm.
Yến Giác tức giận chỉ nói được ‘cậu’ rồi bất tỉnh.