Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 47 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Bữa sáng rất phong phú, kiểu Trung kiểu Tây đều đủ.



Lúc Yến Giác đi ra, Đường Hâm đang ở trong phòng bếp chiên trứng. Cậu ta mặc tạp dề, cột hơi chặt eo để lộ vòng eo mảnh khảnh. Đường Hâm một tay khuấy nồi một tay lật trứng, cả người tản ra hương vị ở nhà. Chảo chiên hơi lắc tung trứng lên cao rồi lưu loát hạ xuống.



“Yến Giác, mau tới ăn cho nóng.” Đường Hâm nghiêng mặt nói.



Yến Giác ngồi xuống: “Được, cảm ơn.”



“Giữa chúng ta còn nói cảm ơn sao?” Đường Hâm oán trách một câu, tắt bếp rồi bưng dĩa trứng lên.



Những lời này là thật, cậu ta không hy vọng Yến Giác khách sáo với cậu. Từ ngày bắt đầu thôi miên tới giờ đã qua một tuần, kết quả không phải không tốt nhưng không đạt tới kết quả cậu ta muốn. Yến Giác đã quên Chung Hàn nhưng lại không chuyển tình yêu đó lên người cậu ta, mặc dù tiếp nhận sự nhật mình là người yêu của y nhưng trong lòng cùng tâm lý sinh ra mâu thuẫn. Yến Giác đối với cậu ta nho nhã lễ độ, giống như đang tiếp xúc với người xa lạ chứ không phải người yêu, ngay cả tiếp xúc thân thể cũng không có, mỗi lần cậu ta muốn tới gần y đều cố gắng kéo dài khoảng cách.



Đường Hâm nhấp miệng, xoay người đặt một ly sữa tới trước mặt Yến Giác, hơi mỉm cười.



“Cảm…”



Từ ơn chưa thoát ra miệng, Yến Giác đã dừng lại. Y nhìn chằm chằm ly sữa màu trắng ngà, ngơ ngác phát ngốc.



Trong lồng ngực tựa như có thứ gì đó chậm rãi trào ra khiến y sinh ra cảm giác quen thuộc với ly sữa này. Ngón tay chạm lên ly sữa, hình ảnh vụn vặt lóe lên.



Sữa… Xe lăn…. Người đàn ông…



A!



Yến Giác hít một hơi, não đột nhiên đau đớn vô cùng.



“Sao vậy?”



Đường Hâm sốt ruột cầm tay y. Sau đó, Yến Giác chịu đựng cơn đau vô tình rút tay ra, sắc mặt bất biến: “Không có gì.”



Không biết vì sao mà y không muốn đem những thứ y vừa mới thấy trong đầu nói cho đối phương. Không có nguyên nhân, chỉ là không muốn. Yến Giác uống một ngụm sữa, vùi đầu ăn cơm.



Bàn tay ngượng ngùng ở giữa không trung, Đường Hâm cười mỉm thu tay lại: “Không có việc gì thì tốt.”




Hai người mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.



Đỗ Minh Nghị vuốt cằm, không thể tin tưởng lắc đầu: “Cậu nói cậu mất trí nhớ?”



Yến Giác bình tĩnh nhìn cậu: “Tạm thời mất trí nhớ, chỉ thấy được ký ức mơ hồ thôi. Nhìn thấy cậu rồi thì có nhớ ra những chuyện liên quan tới cậu, còn lại tớ nghĩ sẽ nhanh chóng khôi phục.”



Đỗ Minh Nghị không cho là đúng, tiếp tục dò hỏi: “Vậy mấy bữa nay cậu ở đâu?



Yến Giác trả lời đúng sự thật: “Đường Hâm ở cùng với tớ.”



Đỗ Minh Nghị cắn răng: “Quả nhiên là Đường Hâm!”



Yến Giác cười: “Không phải là Đường Hâm thì là ai, cậu ấy là người yêu của tớ thì phải ở cùng tớ rồi.”



“Cái gì?” Đỗ Minh Nghị kinh ngạc tới mức làm rơi ly bàn.



Yến Giác lấy giấy ăn lau đi, oán giận nói: “Cậu không thể cẩn thận hơn sao, lúc nào cũng ẩu thả như vậy. Anh cậu sao không tới quản cậu chứ?”



Đỗ Minh Nghị bực bội gãi đầu, ngăn động tác lau bàn của Yến Giác, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm y: “Con mẹ nào nói cho cậu Đường Hâm là người yêu cậu? Nếu Đường Hâm là người yêu cậu thì Chung Hàn là gì?”



“Chung Hàn?” Nghe thấy tên kẻ thù, Yến Giác không tự chủ cảnh giác lên, ngữ điệu đè thấp: “Cậu biết Chung Hàn?”



Đỗ Minh Nghị vỗ bàn: “Vô nghĩa, sao tớ không biết Chung Hàn chứ? Hắn ta vì tìm cậu mà muốn lật tung cả thế giới rồi, tìm tới phát điên rồi!”



Yến Giác cười nhạo: “A, đương nhiên là muốn tìm tớ để nhanh chóng diệt trừ mới an tâm chứ.”



“Cái gì? Cái l*z gì thế?”



Đỗ Minh Nghị ngu người rồi, tam quan muốn sụp tới nơi rồi. Loại dự cảm không tốt này khiến tâm cậu phát lạnh rồi bỗng nhiên hiểu ra.



Có lẽ Yến Giác không phải mất trí nhớ, mà là bị người… bóp méo ký ức.