Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch
Chương 6 :
Ngày đăng: 03:31 19/04/20
“Yến thiếu.” Thẩm Xuyên ngồi trên ghế lái khẽ gật đầu.
“Chào anh.” Yến Giác lễ phép đáp lại.
Từ lúc lên xe, ánh mắt của Chung Hàn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Mới đầu y còn có thể làm bộ như không thèm để ý đến, lỡ đãng ngắm phong cảnh ngoài cửa nhưng sau đó lại không chịu nổi loại giày vò này. Yến Giác nghiêng mặt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Hàn gia, ngài có gì muốn chỉ bảo sao?”
Chung Hàn quả nhiên rất hứng thú mà nhìn y chằm chằm, đầu ngón tay khẽ gõ nhịp lên đầu gối: “Nữ sinh vừa rồi là bạn gái của cậu à?”
Yến Giác sửng sốt, trả lời đúng sự thật: “Không phải.”
“Ồ?” Chung Hàn nâng cằm, không có ý tốt hỏi: “Đã làm tình chưa?”
“…”
Vẻ mặt của Chung Hàn rất hóng hớt, hoàn toàn không có phong phạm lão đại ngày thường, ngay cả Thẩm Xuyên ngồi phía trước nghe thấy vấn đề này cũng tò mò trộm nhìn kính chiếu hậu, dựng thẳng lỗ tai nghiêm túc lắng nghe.
Khóe miệng Yến Giác co rút: “Không có.”
“Ồ.” Chung Hàn tiếc nuối lắc đầu, tiện đà nói tiếp: “Không sao, cứ từng bước mà tới. Tôi thấy cô bé kia nhìn cũng không tệ.”
“Vâng.”
Đối với vấn đề này, Yến Giác không muốn nói tiếp nên chủ động lái sang chuyện khác: “Hàn gia, anh đây là xem như đồng ý trợ giúp tôi?”
Chung Hàn nhướn mày: “Không sai.”
“Vậy khi nào mới bắt đầu?”
“Chớ vội, cậu cứ yên tâm học trước rồi đợi đến sau khi tốt nghiệp đi.” Chung Hàn tựa đầu lên lưng ghế, nhắm mắt lại: “Tôi không phải cung cấp vô điều kiện, tôi chỉ có thể dạy cậu cách đi, còn đi được bao xa thì dựa vào bản lĩnh của cậu.”
Yến Giác siết chặt tay: “Cảm ơn Hàn gia.”
“Yến Giác.”
“Hàn… Chú Hàn.” Lời nói tới miệng rồi Yến Giác mới vội sửa lại.
Lý Uyển là cô gái rất tinh tế, biết là phụ huynh của Yến Giác tới rồi nên tạm biệt y, sau đó vẫy tay với Chung Hàn nói: “Chào chú Hàn ạ, hẹn gặp lại.” Rồi chạy đi như chú chim nhỏ.
Chung Hàn nhếch miệng: “Ăn tới tay rồi?”
Yến Giác: “Chỉ là giao lưu bạn học bình thường.”
Chung Hàn nhún vai, đem phiếu điểm đưa cho Yến Giác xem: “Điểm không tồi.”
Yến Giác luôn tự tin với thành tích của mình, chỉ đơn giản nhìn thoáng qua rồi gấp lại cất vào cặp.
Chung Hàn cảm thán: “Xem như nhờ phúc Yến thiếu mới để tôi được cảm nhận tâm tình phụ huynh của một học sinh xuất sắc là như thế nào, so với mấy phụ huynh khác sẽ được đối xử tốt hơn nhiều.”
Yến Giác nghiêng đầu hỏi: “Anh lấy thân phận gì để họp?”
“Là anh hai đi họp cho em trai mình.”
Yến Giác trong lòng kinh ngạc, đây là lần đầu Chung Hàn ở trước mặt y nói y là em trai hắn. Lấy sự hiểu biết không nhiều lắm của Yến Giác thì em trai Chung Hàn mấy năm trước đã qua đời ngoài ý muốn, cũng là lúc Chung Hàn mất đi đôi chân. Yến Giác cho rằng em trai đối với Chung Hàn là cấm kỵ, không nghĩ tới người này lại chủ động nói ra.
Chung Hàn híp mắt, một bên hồi tưởng lại, một bên nói: “Em ấy không thích học tập, nhắc tới trường học không phải đầu đau thì là mông đau, thành tích so với cậu là cách biệt một trời một vực. Mỗi lần đi họp tôi đều bị giáo viên chủ nhiệm mắng vốn, nước miếng bay tung tóe, thiếu điều muốn chửi đổng lên.”
Yến Giác nói tiếng nào, y đẩy xe lăn lẳng lặng lắng nghe.
Nhưng Chung Hàn chỉ lầm bầm vài câu rồi im, không nói tiếp nữa. Hắn vỗ tay Yến Giác: “Thành tích ưu tú cần được khen thưởng. Lát nữa mang cậu tới một nơi này.”
Tác giả có lời muốn nói: Tui thành thật xin lỗi bạn học hoa hậu giảng đường nha~ Lại một lần nữa vì em mà đặt tên là Lý Uyển chứ không phải Lý Tô~~