Người Hầu Hoàn Mỹ

Chương 16 : Mất khống chế

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: TiraLôi Kha trầm mặt rời khỏi khu ký túc xá, máy truyền tin vẫn vang không ngừng.

Hắn tức giận lấy máy truyền tin ra, lại phát hiện ơ trên là hình ảnh Quý Minh Tây lập loè.

Lôi Kha hít sâu một hơi nhấn phím nhận cuộc gọi sau đó hình ảnh không gian ba chiều của Quý Minh Tây lập tức xuất hiện trước mặt mình.

“Chuyện gì?”Lôi Kha trầm giọng hỏi, có điểm không kiên nhẫn. Quý Minh Tây trên máy truyền tin quả nhiên vẫn bình tĩnh với phản ứng của Lôi Kha. Y nhướng mày  nói. “Tôi đã đến cửa Học viện quân sự Chris rồi.”Mười lăm phút sau, Lôi Kha cùng Quý Minh Tây cùng ngồi ở quán cà phê bên ngoài học viện quân sự.

Quý Minh tây uống một ngụm cà phê, sau đó không hoảng không loạn, chậm hỏi, “Sao rồi, có vẻ như tâm tình Lôi đại thiếu gia của chúng ta đang không tốt?”

Lôi Kha không ứng phó trêu chọc của Quý Minh Tây, chỉ ngẩng đầu nhìn y một cái, sau đó nói: “Cậu học chuyên ngành nào?”

Quý Minh tây bỏ ly cà phê trong tay xuống, sau đó mỉm cười trả lời: “Thông tin.”



  Khai giảng đã một tuần, Mễ Lộ dần dần thích ứng sinh hoạt ở Học viện quân sự Chris. Cùng bạn học, bạn cùng phòng ở chung rất tốt. Nhưng mà… đã một tuần rồi cậu chưa được gặp thiếu gia.

Thầy giáo giảng bài trên bục giảng, Mễ Lộ nguyên bản đang tập trung ghi chép lại thất thần.Kiều Côn nhịn không được duỗi tay chạm vào khuỷu tay Mễ Lộ một chút, Mễ Lộ mới bừng tỉnh phục hồi tinh thần.“Cậu làm sao vậy? Thất thần?” Kiều Côn đè thấp thanh âm hỏi.Mễ Lộ lắc lắc đầu, xoa xoa hai mắt của mình, “Đêm qua không ngủ không ngon…”Thời điểm dùng cơm trưa, Kiều Côn lại phát hiện Mễ Lộ khác thường. Trên bàn là bánh ngọt nhỏ mà Mễ Lộ thích nhất, nhưng cậu lại cầm nĩa chọc chọc, một bộ không tâm tình ăn uống. Kiều Côn nhíu nhíu mày, rốt cuộc buông bộ đồ ăn trên tay, lo lắng mà hỏi lại một lần.“Mễ Lộ có phải thân thể cậu không thoải mái không?”Mễ Lộ hốt hoảng lắc lắc đầu, không đợi Kiều Côn mở miệng tiếp, cậu đột nhiên đem nĩa bỏ xuống, nghiêm túc nhìn Kiều Côn hỏi. “Kiều Côn, cậu có biết ký túc xá lớp Chỉ huy thực chiến cao cấp ở đâu không?”

Kiều Côn đối với vấn đề của Mễ Lộ nhịn không được sửng sốt, suy nghĩ một chút mới nói. “Hình như học sinh lớp cao cấp đều sống một mình ở khu chung cư, cũng không ở ký túc xá… “
Lôi Kha thừa nhận, tuy rằng tuần này hắn thật sự cũng rất bận, nhưng một phần là bởi theo bản năng tránh né Mễ Lộ. Không ngừng dùng các loại sự tình lấp đầy thời gian của chính mình. Thậm chí tắt máy truyền tin, cả người chui đầu vào phòng diễn tập thực chiến suốt một tuần.

Cảm xúc vốn dĩ đã bình lặng như nước thời khắc này nhìn thấy Mễ Lộ hoàn toàn mất trắng.

Lôi Kha bất đắc dĩ, chỉ cười khổ trong lòng. Xem ra Mễ Lộ thật là khắc tinh của mình. Nguyên bản muốn thử thả cậu đi, nhưng chỉ cần vừa thấy cậu, nỗ lực mấy ngày này vẫn là trong nháy mắt liền sụp đổ.

Mễ Lộ ngơ ngác đứng ở cửa thở hổn hển hai cái, thấy thiếu gia chỉ là nhìn chằm chằm mình không nói lời nào. Không bảo cậu đi vào cũng không đuổi cậu đi, trong lòng liền không khỏi có điểm thấp thỏm.Đôi mắt thoáng nhìn lại thấy tóc thiếu gia chưa được lau khô, không khỏi trong lòng liền sốt ruột. Mễ Lộ duỗi tay đoạt lấy khăn lông trong tay Lôi Kha, nhón chân giúp hắn lau tóc, khuôn mặt nhỏ nhăn không vui mà oán giận.“Thiếu gia, ngài như thế nào lại không lau khô đầu tóc, như vậy thực dễ dàng cảm mạo… “

Chính là không đợi Mễ Lộ nói cho hết lời, hai mắt Lôi Kha trầm xuống, đột nhiên duỗi tay đem Mễ Lộ ôm lên.

Mễ Lộ theo bản năng mà dơ chân câu lấy vòng eo to lớn của người kia, Lôi Kha cũng duỗi tay nâng mông Mễ Lộ.“Thiếu gia… ” động tác trên tay Mễ Lộ dừng một chút, không biết vì cái gì, cậu đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.“Mễ Lộ… ” Lôi Kha hơi gục đầu xuống, dựa sát vào đầu Omega. Dùng đôi mắt thâm thúy gắt gao ghìm chặt Omega trong lòng ngực, nóng rực hơi thở phun trên mặt Mễ Lộ làm cậu hơi hơi đỏ mặt. Thanh âm Lôi Kha giống như là mê hoặc đối phương, “Em xác định…  thật sự muốn vào cánh cửa này?”

Mễ Lộ đôi mắt hơi mở to ra có vẻ đáng yêu, rồi lại lộ ra chút cảm giác mê người. 

Cậu tựa hồ cũng ẩn ẩn cảm nhận được trên người thiếu gia phát ra hơi thở nguy hiểm. Nhưng giờ phút này lại không nghĩ nhút nhát rời đi nữa. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của thiếu gia, do dự mà gật gật đầu, ngoài miệng lại làm ra vẻ cường ngạnh, “Đương nhiên! Em muốn… chiếu cố ngài… “

“Được!”Lôi Kha rốt cuộc nghe được đáp án vừa lòng, có tư vị khác mà cong cong khóe miệng. Sau đó giữ nguyên tư thế này, lui về phía sau nửa bước, vươn tay đem cánh cửa phía sau Mễ Lộ nặng nề đóng lại.