Người Hầu Hoàn Mỹ
Chương 25 : Nghiệt chủng
Ngày đăng: 09:56 18/04/20
Edit: Tira
Sáng sớm hôm sau, Mễ Lộ theo giờ sinh học sớm đã tỉnh lại, phát hiện mình đang bị thiếu gia ôm chặt cứng.
Cậu vừa khẩn trương vừa thẹn thùng. Loại chuyện này cậu và thiếu gia làm đã làm qua không chỉ một hai lần, nhưng lần này lại có điểm bất đồng.
Từng câu từng chữ thiếu gia nói đêm qua rành mạch khắc sâu trong lòng cậu. Mễ Lộ sợ những lời đó là do Lôi Kha nhất thời xúc động nói với mình, giờ phút này muốn hỏi cho rõ nhưng rồi lại không dám.
Lôi Kha bởi vì ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ mà tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Omega trong lòng ngực đang khẩn trương giả bộ ngủ.
Lôi Kha nhịn không được cảm thấy buồn cười, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo ở trên tường. Đã tới giờ đi học rồi, nhóc con này khẳng định trong lòng mong ngóng được đi học nhưng lại không dám đánh thức mình.
Lôi Kha biết Mễ Lộ luôn luôn nghiêm túc, cũng không làm cậu khó xử nữa. Vờ như mình không có phát hiện cậu đang giả bộ ngủ, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cậu.
“Mễ Lộ, nên dậy rồi.”
Mễ Lộ có điểm hoảng loạn mở mắt ra, tựa hồ vừa mới tỉnh lại vẫn còn mơ mơ màng màng, nhưng ánh mắt trốn tránh lại bán đứng cậu.
Ngược lại, Lôi Kha lại khá bình tĩnh tự nhiên, hắn đứng dậy không chút ngại ngùng để lộ thân thể của mình mặc quần áo vào làm trò trước mặt Mễ Lộ, sau đó xuống giường muốn giúp Mễ Lộ mặc đồ.
Hành động của Lôi Kha làm Mễ Lộ theo bản năng nắm chặt lấy cái chăn, Lôi Kha bị phản ứng của cậu chọc cười, nhóc con này phỏng chừng lại ngượng ngùng rồi.
Nhưng Lôi Kha chỉ nhẹ nhàng mà mở tay Mễ Lộ ra khỏi chăn, ôm cậu ra ngoài, sau đấy cúi đầu, nghiêm túc mặc quần áo vào giúp cậu.
Ngón tay Lôi Kha chạm vào người Mễ Lộ cảm giác thân thể cậu hơi hơi run rẩy.
“Sao vậy, có lạnh không?”
Còn không chờ nghe được đáp án, Omega trên giường đã tự vươn tay muốn lấy quần áo của mình. Cậu hơi rũ mắt xuống, làm Lôi Kha không rõ cảm xúc nơi đáy mắt.
“Thiếu, thiếu gia, để tự em mặc.”
Mễ Lộ nói lời này giọng nói hơi run rẩy, tức khắc Lôi Kha trầm mặt, đè lại tay Omega.
Giáo sư còn đang giảng bài trên bục, ở phía dưới Mễ Lộ lại đang trộm xem máy truyền tin.
Cậu nhìn nhìn rồi lại nhịn không được cười trộm, nguyên nhân bởi vì thiếu gia nói trưa này ăn cơm cùng nhau.
Mễ Lộ vui mừng không thôi, lặng lẽ thu dọn đồ vật, chỉ chờ tan học.
Rốt cuộc, lời lải nhải của giáo sư đột nhiên dừng lại sau tiếng chuông tan học phấn chấn lòng người. Mễ Lộ không hề tự biết, mang cả người tràn ngập khí vị bị Alpha dấu hiệu, khiến cho mọi người tròn mắt chạy ra khỏi phòng học đầu tiên.
Mà Kiều Côn bên cạnh đã nghẹn muốn nói chuyện cùng Mễ Lộ suốt một tiết học, giờ phút này cũng gấp gáp thu thập đồ vật của mình, đuổi theo Omega phía trước.
Mễ Lộ chạy như bay ra khỏi Học viện y học mới phát hiện hình như thời gian còn sớm bèn bước chậm lại, từ từ đi tới phía trước. Mới đi được chốc lát, lại đột nhiên bị người chặn đường.
Mễ Lộ theo bản năng lùi lại nửa bước, vừa ngẩng đầu lại phát hiện trước mắt là một vị nam Beta trung niên diện mạo hòa ái. Đối phương đầu tiên hơi cúi xuống chào mình sau đó vô cùng lễ phép nói: “Xin chào, chủ nhân của tôi muốn mời ngài qua phi hành khí bên kia ngồi một chút.”
Mễ Lộ cẩn thận nhìn theo hướng Beta chỉ, khuôn mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Mình ở Thủ Đô Tinh cũng không quen biết bao nhiêu người, là ai tìm mình vậy?
“Chủ nhân của chú là ai?”
Beta nghe xong cười cười, sau đó lại làm tư thế “mời” một lần nữa, “Ngài đi cùng tôi sẽ biết.”
Đôi mắt đen lóng lánh của Mễ Lộ nhìn qua một vòng, cảm thấy vị tiên sinh trước mắt này thật sự không giống người xấu, rốt cuộc gật gật đầu, ngoan ngoãn đi cùng người đó.
Vị Beta kia đem cậu tới một chiếc phi hành khí màu đen đỗ ven đường, sau đó giúp cậu mở cửa. “Mời ngài vào, chủ nhân của tôi đã ở bên trong chờ ngài.”
Mễ Lộ gật gật đầu, sau đó đi vào phi hành khí, cậu nhìn thấy một Alpha thân hình cao lớn ngồi ở chính giữa đang đưa lưng về phía mình.
“Ngài là…”
Lúc Mễ Lộ vẫn còn nghi hoặc, người nọ quay người lại, Mễ Lộ đột nhiên ngây ngẩn cả người. Trong khoảng thời gian ngắn lắp bắp nói, “Ngài, ngài không phải là…”
Alpha ở trong phi hành khí chờ đợi đã lâu lại ôn hòa mà cười, sau đó liền vẫy tay với cậu. “Lại đây, tới bên này ngồi.”