Người Hầu Hoàn Mỹ
Chương 39 : Lợi dụng
Ngày đăng: 09:56 18/04/20
Edit: Tira
Còn không đợi Mễ Lộ phản ứng lại, Omega bên cạnh đã nhanh chóng lấy qua một tờ báo.
Mễ Lộ bị làm cho không thể hiểu được, đối phương lại chỉ dùng một ánh mắt có điểm kiểu cách nhìn cậu, bất đắc dĩ nhún vai, “Đây cũng không phải là tớ bịa ra đâu.”
Mễ Lộ sửng sốt, lúc này mới tiếp nhận tờ báo kia, đầu đề to đùng trên cùng làm cậu bất thình lình sững sờ.
—— “Người yêu thần bí của Đại vương tử lộ ra ngoài ánh sáng, nghi ngờ là học sinh Học viện quân sự”.
Phía dưới còn có cả ảnh Mễ Lộ đứng sóng vai cùng Kiều Hạo ở khán đài làm bằng chứng, góc độ ảnh chụp rất tốt, vừa khéo chụp được sườn mặt hai người, hơn nữa cực kỳ rõ ràng.
Trang báo này là của kênh truyền thông có uy tín rất lớn ở Thủ Đô Tinh, bên đấy đưa tin tức này công bố trên trang nhất, xem như lập tức gây lên một trận sóng lớnở Thủ Đô Tinh.
Bởi vì một trong hai vai chính của tin tức này, chính là ngừa vừa mới trở về từ biên cương, Đại vương tử công huân lớn lao – Kiều Hạo.
Tin tức vậy khó tránh khỏi sẽ không làm người suy đoán, hơn nữa bên trong lại lại càng cụ thể: Vừa mới từ biên cương trở về đã vội vã muốn nhìn thấy người, hơn nữa lại là một Omega. Huống hồ ảnh chụp chụp bên trong tương đối rõ ràng, chuyện này thật khó không làm người đoán mò.
Mễ Lộ nhìn chằm chằm tin tức trên báo nửa ngày, người trong phòng học cũng đều không nhàn rỗi, phần lớn tầm mắt hoặc nhiều hoặc ít đều hướng về phía bên này, muốn chứng thực tính chân thật của tin tức này.
Sắc mặt Mễ Lộ không tốt, nhưng cậu rốt cuộc cái gì cũng không nói, chỉ vội vàng cất tờ báo đi, sau đó mở sách giáo khoa ra chuẩn bị học bài
Mọi người thấy Mễ Lô cư nhiên lại phản ứng thế này, tức khắc đều cảm thấy không thú vị. Giáo viên đã tới lớp cùng với tiếng chuông vào học, mọi người uể oải mà về chỗ ngồi của mình.
·
Mễ Lộ thất hồn lạc phách trở về chung cư, cậu còn chưa kịp mở cửa, cửa chung cư lại đột nhiên bị mở ra.
Hoàng đế Kiều Kim vẻ mặt u sầu, ông ấn ấn bên huyệt Thái Dương, sau đó nói với Kiều Hạo mặc một thân quân trang chỉnh tề ngồi đối diện mình. “Chuyện này cũng không trách con, cứ như vậy đi, ngày mai gửi một bản thảo thông báo cho phía chính phủ.”
“Bệ hạ!” Đồ Na Vương Phi nguyên bản vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi hét lên: “Ngài như vậy tương đương với việc thừa nhận với toàn thể nhân dân Đế Quốc, ngài đã từng bất trung với ta!”
Ánh mắt ngoan độc của Đồ Na Vương Phi nháy mắt chọc giận Kiều Kim, ông nhìn thoáng qua con trai lớn sắc mặt bình tĩnh, lại nhìn qua con trai nhỏ đã hoàn toàn mất hồn, rốt cuộc lại đè ép lửa giận trong lòng xuống, cuối cùng lạnh lạnh chốt hạ một câu. “Vẫn tốt hơn là để tin tức nhầm lẫn tai hại kia lan rộng.”
Nói xong, Kiều Kim rời khỏi phòng, Kiều Côn vẫn luôn thất hồn lạc phách qua một lúc lâu sau cũng ngây ngốc đứng dậy. Mấy ngày này cậu vẫn luôn mang trạng thái tinh thần này, gầy xuống rất nhanh, hoàn toàn không còn khí chất đẹp rạng rỡ trước kia.
Nhưng Đồ Na Vương Phi hiển nhiên còn chưa hài lòng, nàng túm lấy cánh tay Kiều Côn, trong thanh âm bén nhọn lộ ra nóng nảy: “Còn con nữa mau nói gì đó đi!”
Kiều Côn nhìn người anh trai mình vẫn luôn kính trọng, lại nhìn mẫu thân đang tức giận muốn hộc máu. Cậu đột nhiên cảm giác được gia đình mà mình đã từng cảm thấy thật ấm áp giờ phút này có khả năng sắp vỡ thành mảnh nhỏ. Kiều Côn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng né tránh tay Đồ Na Vương Phi, giọng nói phảng phất không có một chút nhân khí. “Thật xin lỗi mẫu thân, con mệt quá… “
Nói xong, Kiều Côn từng bước rời khỏi gian phòng này, sau đó cửa phòng bị cậu nhẹ nhàng đóng lại.
Giờ phút này Đồ Na Vương Phi đã đè ép một bụng hỏa đột nhiên đứng dậy, nàng nổi giận đùng đùng đi về phía Kiều Hạo đang ngồi đến thập phần ưu nhã trên sofa. Bấy giờ, nàng đã hoàn toàn mất đi đoan trang vốn có, giọng nói bén nhọn chói tai. “Mày cố ý! Mày đã sớm biết mày không phải con ruột của tao!”
Kiều Hạo nghe xong lời nàng ngược lại là sắc mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, đối với chỉ trích của Đồ Na Vương Phi anh cũng hoàn toàn không phủ nhận, chỉ mỉm cười ngẩng đầu dùng ánh mắt vô cùng lạnh nhạt nhìn nàng, giọng nói tràn đầy ý châm chọc. “Mẫu thân, người như sao có thể nói như vậy? Ta đến cùng chỉ là muốn cho Mễ Lộ một danh phận Hoàng thất hợp lý mà thôi.”
Lời Kiều Hạo làm sắc mặt Đồ Na Vương Phi trở nên càng kém, nàng dùng ngón tay mảnh dài thẳng tắp chỉ vào trước mũi Kiều Hạo. “Mày đây là đang lợi dụng nó.”
“Điều này thì không cần người nhọc lòng, rốt cuộc thì nó vẫn là em trai ta không phải sao?”
Đồ Na Vương Phi hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Hạo, cuối cùng cam chịu dẫm giày cao gót đi ra khỏi phòng, cửa phòng bị đóng lại thật mạnh. Kiều Hạo dùng tay phải nhẹ nhàng xoay tròn chiếc nhẫn bên tay trái, khóe miệng hơi hơi cong lên. Trên mặt đất chiếu xuống một bóng dáng tối tăm, thanh âm vô tình mà lạnh băng của anh vang lên trong phòng.
“Bà cho rằng ta sẽ ngốc đến mức tùy ý để con trai bà đoạt lấy vị trí vốn dĩ phải thuộc về ta sao?”