Người Hầu Hoàn Mỹ
Chương 4 : Omega nhân tạo
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Edit: Tira
Mễ Lộ về tới căn phòng nhỏ của mình sờ soạng đi vào. Mở ra đèn bàn mờ ảo trên đầu giường.
Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, từ ngăn tủ nhỏ cạnh đầu giường tìm một cái khăn lông sạch sẽ, sau đó xoay người, đỡ tường đi vào phòng tắm nhỏ ở bên trong.
Cho dù chỉ là động tác đơn giản như vậy, Mễ Lộ hiện tại ngồi dậy cũng cực kỳ khó khăn.
Thiếu gia có vẻ như đã lâu không được thư giải, tối hôm nay động tác thật sự vừa mãnh liệt lại tàn nhẫn, đè nặng cậu lăn qua lăn lại làm rất nhiều lần. Mễ Lộ cảm thấy eo mình vô cùng đau đớn, nửa người dưới cũng như là hoàn toàn mất đi tri giác. Hiện tại chỉ có thể chịu đựng khó chịu chậm rãi nhích về hướng phòng tắm.
Mễ Lộ ở trong phòng tắm rửa sạch qua thân thể và đem đồ vật của thiếu gia ở mặt sau lấy ra. Đợi đến khi cậu nằm lại ở trên giường đã là rạng sáng.
Mễ Lộ đem chăn đắp lên người liền mê màng mắt lại, cũng không quan tâm tóc còn ướt hay không.
Mễ Lộ mệt cực kỳ, nhưng trong đầu cố tình lại không được an ổn. Đại khái bị hai hầu gái vừa rồi làm ảnh hưởng, trước khi ngủ trong đầu còn không ngừng nghĩ đến những chuyện trước kia. Những chuyện… mà đã thật lâu Mễ Lộ không còn nghĩ tới.
·
Không sai, đúng như lời các cô, Mễ Lộ là một Omega nhân tạo.
Xã hội loài người tiến vào thời kỳ Đế Quốc 557 năm, tỉ lệ hình thức giới tính ABO tự nhiên dần bị mất cân đối. Omega – giới tính duy trì gen cường đại của nhân loại bị sa sút. Giới tính vốn đã thưa thớt, tới giờ số lượng Omega cùng số lượng Alpha rõ ràng càng không thể so sánh. Trời sinh giữa ba loại giới tính ABO,Omega chỉ có thể có một người bạn lữ là Alpha. Để phòng ngừa tỉ lệ tỉ lệ ba loại giới tính càngngày càng chênh lệch quá nhiều, Đế Quốc từ một trăm năm trước bắt đầu thực hiện kế hoạch tạo nên “Omega nhân tạo”
Cái gọi là “Omega nhân tạo” nghĩa là nghĩaý trên mặt chữ. Chọn ra một số Beta nhỏ tuổi, khi họ được tiêm vào thuốc chuyển hoá giới tínhdần dần sẽ biến thành một Omega.
Mễ Lộ bị gọi tên thân mình không tự giác mà hơi chấn động. Cậu thật sự khó có thể hình dung ở giây phút đó tâm tình chính mình là như thế nào. Lúc ngẩng đầu lên, lần đầu tiên đối diện ánh mắt thâm thuý sắc bén của Lôi Kha. Cũng đồng thời nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen ghét của những Omega xung quanh
“Ôi, lớn lên thật không tệ chút nào, nhưng mà hình như có vẻ hơi an tĩnh thẹn thùng một chút?” Tát Mễ phu nhân nhìn thấy dáng vẻ Mễ Lộ mặt mày khiếp đảm cúi đầu hơi hơi nhíu nhíu mày. Có thể thấy nàng đối với người mà con trai chọn lựa cũng không phải thật quá hài lòng.
“Nhất định phải là cậu ấy.”
Nhưng là Lôi Kha lại là phá lệ mà lại lặp lại một lần, hắn ánh mắt sáng quắc nhìn Mễ Lộ đang rũ đầu, trong giọng nói càng thêm kiên định mãnh liệt so với lúc nãy.
Phản ứng của Lôi Kha làm Tát Mễ phu nhân hơi hơi sửng sốt, đứa con này của mình tuy rằng chưa có thành niên, nhưng từ nhỏ so với người bình thường càng thành thục cùng thâm trầm. Hắn nói ra những lời này nhất thời làm Tát Mễ phu nhân không biết nói gì.
Mãi đến cuối cùng, vẫn là Lôi tướng quân vẫn luôn đứng ở một bên lên tiếng: “An tĩnh chút cũng tốt, đỡ gặp nhiều phiền toái.”
Lôi tướng quân nói xong câu đó liền chắp tay sau lưng rời đi phòng khách. Ông đường đường là một tướng quân đối với nơi này tự nhiên mang theo vài phần khinh thường, nhưng lại không lay chuyển được Tát Mễ phu nhân, đành phải đi theo giúp nhi tử chọn một người hầu vừa lòng đẹp ý.
Sau khi Lôi tướng quân lên tiếng, chuyện này hoàn toàn được xác định. Tát Mễ phu nhân có chút không cam lòng mà liếc mắt xem xét những Omega mỹ lệ xinh đẹp khác trong phòng sau đó xoay người đi nhanh vài bước đuổi kịp bước chân trượng phu.
Lôi tướng quân cùng Tát Mễ phu nhân đều rời khỏi, vị Alpha kia lại vẫn ở chỗ cũ không có vội vã rời đi. Hắn đứng ở nơi đó ánh mắt thâm trầm nhìn thân ảnh nho nhỏ kia, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ khác.
Vị thiếu gia luôn luôn lạnh nhạt này lại phá lệ mà tiến lên phía trước một bước, sau đó vươn tay, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai mỗi một Omega, đồng dạng cũng nặng nề mà khảm vào trong lòng Mễ Lộ.
“Mễ Lộ đúng không?” Lôi Kha trong mắt hiện lên một tia khó được ý cười, “Tôi nghĩ chúng ta cần phải đi rồi.”