Người Hầu Hoàn Mỹ

Chương 42 : Chia lìa

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Edit: Tira



Mãi cho đến khi tan học, Kiều Côn cũng không nhận được câu trả lời cuối cùng của Mễ Lộ.



Nhưng Kiều Côn lại không muốn truy vấn thêm, bởi vì trong lòng cậu rõ ràng, Mễ Lộ không thích hoàng cung. Kiều Côn không thể bởi vì gia đình hoàn mỹ cùng cái gọi là thân tình mình vẫn luôn chờ mong mà tự tay huỷ hoại đi tự do của Mễ Lộ. Hạnh phúc của Mễ Lộ là do chính tay cậu nắm giữ.



Trên đường trở về trong đầu Mễ Lộ vẫn luôn nhớ lại lời nói của Kiều Côn. Cậu vô ý mà thả chậm bước chân, giữa đám học sinh vội vàng lui tới có chút không hợp.



Mễ Lộ nhớ tới Alpha uy nghiêm một phía thường thường xuất hiện trên màn hình TV, cho dù tới hiện tại, cậu cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, người này lại là thân sinh phụ thân của mình.



Cậu nhớ tới ngày ông đưa mình tới hoàng cung, bọn họ cùng nhau lật xem album ảnh của mẫu thân, biểu tình trong mắt Alpha. Bất luận hiện tại hết thảy những gì ông làm có phải vì muốn vãn hồi thân tình cậu đã mất đi hai mươi năm qua hay không, nhưng ít nhất cậu nguyện ý tin tưởng, thứ toát ra trong ánh mắt ông ngày hôm đó, là cảm giác chân thành nhất —— sám hối.



Mễ Lộ đột nhiên cảm thấy thấp thỏm bất an, lúc này cậu mới phát hiện, cái thứ gọi là huyết thống này, sẽ làm người vĩnh viễn dứt bỏ không xong. Cho dù bản thân muốn làm lơ nó, dùng hết khả năng mà quên nó đi, nhưng từ sinh ra thứ đó đã hoàn toàn thâm nhập vào trong cốt nhục của mình, sẽ không có lúc nào không ở nhắc nhở mình: Có những việc không thể tự chủ được, sinh ra đã có sẵn.



Khi Mễ Lộ trở lại chung cư, lại phát hiện có người đã đến trước một bước so với mình.



Kiều Hạo ngồi ở phòng khách chung cư đối mặt cùng Lôi Kha, mà Lôi Kha lại mang một biểu tình nghiêm túc.



Sắc mặt Mễ Lộ trở nên có chút tái nhợt, Kiều Hạo lại dùng vẻ mặt hứng thú nhìn cậu.



Còn không đợi Mễ Lộ mở miệng, Lôi Kha đã đứng dậy nhanh chóng đi về phía cậu. Trên mặt Lôi Kha tựa hồ bao phủ một tầng u ám, Mễ Lộ ngẩng đầu, cậu rất ít khi nhìn thấy cái dạng này của thiếu gia.



Lôi Kha vươn tay nhẹ nhàng đỡ đầu vai Mễ Lộ, đáy mắt tựa hồ hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Mễ Lộ, chỉ sợ em phải tới Hoàng cung ở một đoạn thời gian.”



Lời Lôi Kha làm Mễ Lộ sửng sốt, cậu lướt qua bóng dáng cao lớn của thiếu gia nhìn về phía người vẫn không nói gì ngồi trên sofa đằng sau, nhưng đối phương lại vẫn mỉm cười nhìn mình.



“Chiến sự ở Tra Nhĩ Tinh lại lại nổ ra, anh thân là một người quân nhân, có nghĩa vụ…”



“Em đi.”
Mễ Lộ thích nhất là xem sách vẽ giới thiệu các nơi núi non sông nước của Đế Quốc, trong Hoàng cung có dấu rất nhiều sách như vậy, Mễ Lộ xem đến đã đời, thậm chí đôi khi còn quên mất thời gian.



Kiều Côn và Kiều Kim thỉnh thoảng sẽ đến nhìn cậu.



Nhưng quan hệ của Mễ Lộ và Kiều Kim vẫn như trước đây, Kiều Kim cực lực muốn đền bù khoảng cách giữa mình và con trai, nhưng ông đồng thời cũng cảm giác được Mễ Lộ lui bước cùng xa cách.



Vì thế, Kiều Kim cuối cũng rõ ràng, Mễ Lộ đồng ý chuyển đến nơi này, không phải bởi vì thân tình, có lẽ càng nhiều hơn là thiện lương có sẵn từ khi sinh ra và ý thức trách nhiệm.



Cậu cảm thấy, cậu cần phải có một chút trách nhiệm với nhân dân quốc gia này. Cho dù chuyện này có khả năng vi phạm tâm ý của chính mình.



Sau khi Kiều Kim nghĩ thông suốt điểm này khó tránh khỏi thở dài một tiếng, nhưng lại cũng không hề bức bách Mễ Lộ thừa nhận mình.



Kỳ thật, có thể nhìn cậu từ xa như vậy, biết cậu sống hạnh phúc đã là cầu mong lớn nhất của ông.



Kiều Kim biết Mễ Lộ thích xem sách vẽ liền cho người đem tất cả sách vẽ trân quý trong hoàng cung tới phòng cậu, Mễ Lộ nhìn chồng sách này chỉ cười nhạt, trên mặt là biểu tình Kiều Kim chưa bao giờ gặp qua. Đột nhiên ông có chút cảm khái lại cũng không thể trách được.



Hoàng thất cứ mỗi tuần một lần lại có tiệc liên hoan, Mễ Lộ luôn nói rất ít, mặc dù hiện tại cậu đã trở thành thành viên quan trọng trong Hoàng thất. Thậm chí ngồi trước con cháu của Hoàng đế Kiều Kim lại vẫn như trước chuyện trò rất ít, chỉ cúi đầu yên lặng dùng cơm.



Phản ứng của Mễ Lộ mấy ngày gần đây càng ngày càng rõ ràng, vừa mới uống một ngụm canh, lại đột nhiên cảm giác được dạ dày quay cuồng không khoẻ. Mễ Lộ quay đầu đi bịt kín miệng mình, muốn ngăn chặn cái cảm giác cổ họng trào ngược, nhưng lại vẫn phát ra một chút tiếng động nhỏ.



“Làm sao vậy?”



Kiều Kim ngồi cách Mễ Lộ rất gần, nhìn thấy phản ứng của Mễ Lộ lo lắng buông xuống dao nĩa trong tay, cậu tưởng đồ ăn có vấn đề gì.



Mễ Lộ chậm rãi ngồi ngay ngắn lại, cậu phát hiện toàn bộ người trên bàn dài đều đang nhìn về phía mình. Mễ Lộ tỏ ra không có việc gì mà cầm lấy dao nĩa minh buông xuống vừa rồi. Dù cậu cảm thấy cái này làm thế này bây giờ không thích hợp, nhưng mình không có lý do gì phải dấu diếm.



Mễ Lộ cầm lấy khăn ăn lau miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Alpha vẻ mặt lo lắng nhìn mình nhẹ nhàng nói: “Không có gì, tôi chỉ là mang thai thôi.”