Người Hầu Hoàn Mỹ

Chương 55 : An ủi

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Edit: Tira



Sau khi tất cả thành viên Hoàng thất đều đã ngồi xuống, Hoàng đế Kiều Kim cùng Đồ Na Vương phi cũng tiến vào phòng họp.



Hôm nay vương phi trang điểm cũng vô cùng trang trọng. Từ trên mặt nàng không đủ để nhìn ra chút gì, nhưng nếu phàm là người cẩn thận, quan sát một chút biểu cảm là có thể phát hiện ra một chút bất an như có như không trong mắt nàng.



—— quân đội Đế Quốc đã từ Tra Nhĩ Tinh quay về Thủ Đô Tinh, nhưng Đồ Đình lại cùng Đồ gia mất liên lạc.



“Người đều đã đến đông đủ sao?” Kiều Kim hơi nghiêng đầu hỏi Kiều Ninh bên cạnh, Kiều Ninh đơn giản đánh giá lại một chút. Còn không đợi Kiều Ninh mở miệng, khuôn mặt Đồ Na Vương Phi bên cạnh đã trắng bệch nói nhỏ: “Đồ Đình tướng quân còn chưa tới.”



Kiều Kim đánh giá người trên bàn hội nghị một chút, phát hiện quả thật không thấy bóng dáng Đồ Đình, liền quay đầu nhìn về phía Kiều Hạo, hơi nhíu mày. “Đồ Đình đâu?”



……



Giờ phút này, không khí trong phòng hội nghị Đế Quốc áp lực tràn lan, màn hình máy chiếu đang không ngừng phát chứng cứ Đồ Đình tướng quân thông đồng với địch. Lúc này mặt Đồ Na Vương Phi đã hoàn toàn mất đi huyết sắc.



“Không! Đây là có người hãm hại Đồ Đình!”



Đột nhiên, Đồ Na Vương Phi loạng choạng đứng lên, nàng chỉ thẳng tắp vào Kiều Hạo đang ngồi ở một bên, trong mắt chứa đầy hận ý. “Cậu hận ta… Ta nuôi nấng cậu nhiều năm như vậy mà cậu vẫn hận ta… Có phải vì mẹ đẻ của cậu? Nhất định là bởi vì mẹ đẻ cậu!”



Đồ Na Vương Phi đột nhiên cao giọng rít gào lên giống như điên rồi, nhưng Kiều Hạo lại vẫn bình tĩnh như cũ ngồi tại chỗ của mình. Nghe xong lời này anh cũng chỉ hơi nhướng mày, “Ồ? Vậy ngài nói thử xem ta vì sao ta lại vì mẹ đẻ mà căm hận ngài?”



“Cậu!” Đồ Na Vương Phi bị Kiều Hạo một câu phản kích á khẩu không trả lời được, nàng đang muốn cố gắng vớt vát, nhưng lại bị Kiều Kim quát một tiếng dừng lại.



“Ngồi xuống!” mặt Đồ Na tái nhợt, mắt phóng về phía Kiều Kim. Sắc mặt đối phương rõ ràng đã rất không tốt, Đồ Na tự biết nàng hiện tại cần phải bình tĩnh mới có thể giữ an toàn cho toàn bộ gia tộc, cho nên vẫn nuốt xuống cơn giận mà nhẫn nhịn sau đó ngồi lại.



“Kiều Hạo, mấy thứ này đều là những tư liệu vô cùng cơ mật, con làm thế nào mà lấy được?”



Rốt cuộc, sau khi Kiều Kim trầm mặc một lúc lâu, vẫn nhìn những chứng cứ và tư liệu kia, hơi nhíu mày.



Phần tư liệu này tuy rằng đều chứng minh được Đồ Đình, thậm chí cả Đồ gia đã có giao dịch không chính đáng với người Sạ Hưng, nhưng những tư liệu vừa nhìn đã biết là thập phần cơ mật Kiều Hạo có thể lấy được bằng cách nào?
Tuy rằng lời cảm ơn này tới đã muộn, nhưng Mễ Lộ vẫn muốn nói ra những lời này.



Kiều Côn gật gật đầu, lại lộ ra nụ cười ấm áp đã lâu mới thấy.



Mễ Lộ biết Đồ gia gặp biến cố, Đồ Na Vương Phi là mẹ của Kiều Côn, điều này định sẵn Kiều Côn không tránh khỏi bị liên luỵ vì quan hệ với Đồ gia.



Mễ Lộ không biết làm sao để an ủi Kiều Kim, cho nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.



Đến cùng vẫn là Kiều Côn mở miệng trước, “Hôm nay anh tới, là ý của phụ hoàng.”



“Dạ?”



Mễ Lộ tựa hồ là không nghĩ tới Kiều Côn lại nói cái này với mình, lập tức sửng sốt.



“Người vẫn còn nhớ hôn sự giữa em và Lôi Kha. Người nói… em có vẻ không muốn gặp người, nhưng người vẫn muốn hoàn thành cho em một hôn lễ danh chính ngôn thuận. Nhìn em gả vào Lôi gia, có lẽ là trách nhiệm cuối cùng mà một người cha như ngài có thể làm.”



Những lời của Kiều Côn làm trong lòng Mễ Lộ nổi lên đau xót, trong khoảng thời gian ngắn cũng nói không ra lời, chỉ gật gật đầu. Cậu ngẩng mặt, nhìn Kiều Côn lộ ra một nụ cười có điểm chua xót.



·



Về chuyện kết hôn này, Lôi Kha tất nhiên là cầu còn không được. Kỳ thật trước đó hắn có nhắc với Mễ Lộ muốn làm một cái hôn lễ, nhưng là lúc đó Mễ Lộ tỏ vẻ mình cũng không để mấy cái hình thức tượng trưng đó. Thêm vào việc bây giờ cậu còn đang mang thai, mặc lễ phục cũng không đẹp chút nào nên cũng chỉ có thể tạm từ bỏ. Không nghĩ rằng hiện giờ nhóc con này ngược lại lại tự mình chủ động nhắc tới chuyện này.



Lúc ấy Lôi Kha đang ôm Mễ Lộ nằm trên giường, nghe thấy lời của Mễ Lộ trong mắt mang theo một chút ý cười chống đầu nhìn cậu. Giọng nói đùa giỡn, “Em đây là… cầu anh cưới em sao?”



Tâm tình Mễ Lộ vốn còn đang nặng nề bởi vì một câu này của Lôi Kha mà hoá thành hư không. Cậu có chút xấu hổ và cả giận dữ mà đánh vào ngực Alpha một cái, ra vẻ tức giận nói: “Anh không muốn thì thôi vậy!”



Lôi Kha vừa thấy đã chọc người nóng nảy, vội vàng bắt lấy tay đối phương đặt trước ngực mình, giọng nói ôn nhu đến có thể chảy ra nước, “Sao có thể không muốn? Anh cầu mà không được đây này.”



Một câu liền hoàn toàn chế phục Mễ Lộ đang cáu kỉnh. Lôi Kha kéo cái đầu nhỏ của đối phương vào trong lòng mình. “Nếu cảm thấy khổ sở, vậy tuỳ theo trái tim của mình đi. Nói như thế nào, đấy cũng là cha ruột của em. Kỳ thật em cũng không hận người đó đến vậy, không phải sao?”