Ngươi Là Nương Tử Của Ta
Chương 18 : Nương a!!
Ngày đăng: 01:20 22/04/20
“Ta có thể hỏi một câu không?” Nhìn nương tử nhà mình đen mặt, Nguỵ Thiên Thanh không dám cười nữa, nhưng lòng hiếu kì vẫn thôi thúc y hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Cái gì!”
“Tên của các ngươi là do cha ngươi đặt à?” Hình như vấn đề này hơi ngốc nghếch rồi.
“Không phải. Là nương ta.” Cha ta mới không thèm đặt cho con cái mấy cái tên kì quặc này đâu!
“Thì ra là nương ngươi..” Một nữ nhân phải thế nào mới có thể đặt cho con mình cái tên… bá đạo như vậy? Quá kì quái, thực sự quá kì quái.
“Nói cho ngươi cũng không có gì, nương ta là nữ nhi của muội muội của sư phụ ta, từ nhỏ đã thích vũ đao lộng kiếm, nghe bà nói nguyện vọng lớn nhất của bà trước khi gặp cha ta, chính là trở thành ma nữ người gặp người sợ trong chốn võ lâm. Chỉ tiếc xuất sư bất lợi, vừa mới ra khỏi gia môn, bóng dáng giang hồ còn chưa thấy đâu đã gặp cha ta. Lúc ấy à, cha ta quả là thiện lương không chịu nổi, không chỉ võ công cao cường, còn là một người nổi bật trong thế hệ thanh niên bấy giờ, chẳng may giẫm phải con kiến cũng khổ sở hơn nữa ngày. Vì thế nương ta lập tức quyết định làm chuyện xấu đầu tiên của ma nữ — cải tạo cha ta thành một đại ma đầu gặp quỷ sát quỷ, gặp phật sát phật. Cứ như vậy quấn a quấn, bám a bám, cha ta chẳng chuyển biến gì, nương ta lại tự dâng mình bồi thường.”
Dù sao cái gì không nên nói hắn đều nói gần hết trơn rồi, liền dứt khoát nói hết cho y nghe.
“Đến khi thành thân rồi, bà vẫn muốn ra ngoài, lại phát hiện trong chốn giang hồ đã xuất hiện một Ma đao giết người không chớp mắt. Bà đem lý tưởng của chính mình so sánh với hành vi của hắn, sau đó không thấy bà nói muốn làm ma nữ gì nữa. Ai ~ Không nói làm ma nữ nữa, nhưng không có nghĩa là không nghĩ, từ lúc hoài thai ta, bà liền muốn bồi dưỡng chúng ta trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, giúp nàng hoàn thành giấc mộng. Duy Ngã Độc Tôn, Tiếu Ngạo Giang Hồ, đây là tên bà chuẩn bị để đặt cho con mình. Sau ta và tiểu đệ, nương ta lại sinh ra một đôi nữ nhi song sinh, cho nên mới đổi thành Tu Hoa Bế Nguyệt.”
“Nương ngươi thật đúng là thú vị.” Nguỵ Thiên Thanh đột nhiên rất muốn gặp vị ‘Nhạc mẫu’ thú vị này.
“Đa tạ khích lệ!” Tần Duy Ngã thối mặt, lườm y một cái.
“Nương nương, di di (dì) bồi Li Nhi chơi.” Li Nhi nghe Tần Duy Ngã nói chuyện, liền nhớ đến Tu Hoa Bế Nguyệt.
“Đợi đến khi về nhà, con muốn chơi thế nào cũng được.” Tần Duy Ngã điểm điểm cái mũi nho nhỏ của nó.
“Di di di di!!” Li Nhi vui vẻ vỗ tay.
“Con thì biết cái gì, tướng công của nữ nhi gọi là nữ tế (con rể), vậy tướng công của nhi tử đương nhiên gọi là nhi tế rồi!” Ai nha, quả không hổ là nhi tử của Đan Vô Ưu ta, không xuất môn thì thôi, vừa xuất môn liền lừa được một đại ma đầu danh xứng với thực về nhà. Quả là trò giỏi hơn thầy, hỗ mẫu không sinh ra khuyển tử!! Ha ha ha!
“Nương…?” Tần Duy Ngã chớp mắt mấy cái, không thể tin vào hai mắt mình. Nữ nhân hai mắt hoa si đang vây quanh Nguỵ Thiên Thanh kia thực sự là nương của ta ư? Cha đâu? Cha ở nơi nào? Sao lại không quản bà.
“Vô Ưu!!” Tần Dữ Hằng kéo nương tử lại. Thật là, hôm qua sau khi nhìn thư Tần Duy Ngã gửi về, nàng liền một mực ngây ngô cười, cũng không ngẫm lại người trước mặt đây là người thế nào, lỡ có làm gì không tốt sẽ gây nên hậu quả gì. Thật sự là khiến người ta phải đau đầu!!
“Thiên Thanh à, đi đường mệt lắm đúng không, vẫn là vào trang rồi nói sau.” Tần Dữ Hằng gắt gao túm Đan Vô Ưu không để bà chạy đến chỗ Nguỵ Thiên Thanh, trên môi nở nụ cười cứng ngắc.
“Vâng.” Nguỵ Thiên Thanh câu nệ đáp, đi đến bên người Tần Duy Ngã, kéo tay hắn, đi như bay.
“Ai ~ Nhi tế, chờ ta với!” Nhìn thấy thần tượng chạy mất, Đan Vô Ưu giãy khỏi tay Tần Dữ Hằng, đuổi theo sát.
“Vô Ưu!” Tần Dữ Hằng tức giận ở đằng sau kêu to.
“Cha! Con thấy người gặp phải kình địch rồi.” Tần Độc Tôn cười trộm.
“Đông!” Tặng cho nhi tử đang vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ một cái búng thật mạnh, Tần Dữ hằng thở phì phì chạy đi.
“Ôi! Đau quá. Cha thật là, đâu phải lỗi của ta.” Xoa xoa cái trán sưng đỏ của mình, Tần Độc Tôn không phục nói thầm, “Đại ca cũng vậy, lại đi trêu chọc một sát tinh, sau này không biết sẽ thế nào! May mà ta đã thông tri để sư phụ tới, bằng không đến lúc đó toàn bộ chúng ta đều chết hết, không có ai đi nhặt xác.”
———————————————
Mẹ của các bạn ‘Duy Ngã Độc Tôn’ ‘Tu Hoa Bế Nguyệt’ tên là Đan Vô Ưu, tức Đan ‘không lo lắng muộn phiền gì hết’ đó, cái tên là nói lên tất cả rồi =..=