Ngươi Là Nương Tử Của Ta
Chương 27 : Hoạ thuỷ (tai hoạ) lại tới nữa
Ngày đăng: 01:20 22/04/20
Ở trong phòng ngơ một lúc, cảm thấy chán phát sợ, Tần Duy Ngã quyết định ra ngoài.
Đứng trên phố ồn ào náo nhiệt, hít thở bầu không khí tự do không có Nguỵ Thiên Thanh, Tần Duy Ngã cảm giác cả người như muốn bay lên.
Ha hả!! Thấy ánh mắt ái mộ của các nữ tử trên đường, tự hào nam nhi ẩn dật đã lâu của Tần Duy Ngã rốt cuộc trồi lên.
Quả nhiên, ta vẫn là Tần đại thiếu anh tuấn tiêu sái trước kia!! Mỹ nhân mỹ nhân ta đã trở lại!!
Tần Duy Ngã lâng lâng bắn đào hoa bốn phía, nhất thời một tiếng thét chói tai của nữ tử truyền tới.
“Tần Duy Ngã!”
Hở? Nhanh như vậy đã có mỹ nhân tới tìm ta sao? Tần Duy Ngã hất tóc, phong tình vạn chủng cười hướng về phía trước.
“Là ngươi! Hoạ thuỷ!” Không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị doạ nhảy dựng. Đứng trước mặt hắn không phải ai xa lạ, chính là nương tử của Yến Văn An Ngưng Sơ.
“Ngươi gọi ai là hoạ thuỷ!” Ngưng Sơ xông lên kéo vạt áo hắn, giận không có chỗ phát.
“Ngươi hại ta thiếu chút mất mạng, không phải hoạ thuỷ thì là gì!” Tần Duy Ngã hơi rụt lại, nghĩ đến chính là vì nữ nhân này hại hắn mới bị người nhà nhạo báng, lại ưỡn ngực thẳng lưng.
Ngưng Sơ bị hắn nói mới nhớ ra mình đến đây là muốn bồi tội với hắn, vội vàng buông tay, xấu hổ nhìn hắn, “Ai biểu ngươi vừa mở miệng đã gọi ta là hoạ thuỷ, sinh khí là chuyện đương nhiên.”
Quên đi, dù sao ta cũng đã đánh cái tên họ Yến kia chết khiếp, coi như giải hận đi. Tần Duy Ngã thấy mỹ nhân nhăn mặt nhíu mày, tim run lên. Thôi thôi thôi, ai bảo ta vốn là người thương hoa tiếc ngọc, không so đo với nàng.
“Yến phu nhân, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi đừng tới tìm ta nữa, ta cũng sẽ không đi tìm các ngươi. Cứ vậy đi, tái kiến.” Tần Duy Ngã rộng lượng phất ống tay áo, nhấc chân muốn rời đi.
“Chậm đã!” Ngưng Sơ không tính buông tha hắn.
“Ngươi còn muốn gì?” Tần Duy Ngã phòng bị nhìn nàng.
“Đưa Li Nhi đây.” Đây mới là mục đích nàng tới tìm hắn.
“Ngưng Sơ sư tỷ, ta biết ngươi tới làm gì, nhưng Li Nhi thực sự không thể đi theo ngươi được.”
“Vì sao! Li Nhi là do ta nuôi lớn!” Ngưng Sơ tức giận nhìn hắn.
“Nhưng ngươi cũng không phải thân nương (mẹ ruột) của nó không phải sao? Nam nhân vừa rồi ôm nó ngươi cũng thấy đi? Đó là thân cha của nó, ngươi thấy Li Nhi đi với ngươi tốt hay là đi theo thân cha tốt?”
“Ngươi nói bậy!” Ngưng Sơ căn bản không tin, nam nhân kia bình thường như vậy, sao có thể sinh ra đứa nhỏ đáng yêu thuần khiết như Li Nhi.
“Ta không cần thiết phải lừa ngươi!” Tần Độc Tôn xụ mặt, đáy lòng hò hét: Mình không thích hợp đóng vai ác a! Nói chuyện quá tổn hại sức khoẻ!
“Thế nương nó đâu? Nương nó ở chỗ nào?”
“Vị tỷ tỷ này, những gì Tần ca ca nói đều là sự thật.” Quản Linh Nhi kéo Li Nhi đến gần nàng.
“Ngươi là ai?” Ngưng Sơ đánh giá hồng y mỹ nhân dung mạo không chút thua kém mình này.
“Ta họ Quản tên Linh Nhi, là cô cô của Linh Nhi.” Quản Linh Nhi môi thắm khẽ mở.
“Cô cô?” Ngưng Sơ vẫn không tin, “Các ngươi nói đâu ra đấy, có gì làm bằng chứng không?”
“Tỷ tỷ nói đùa, loại chuyện này tất nhiên phải kiểm tra thực hư rõ ràng mới nói với tỷ tỷ rồi.” Quản Linh Nhi tiếp tục dùng khẩu khí không nóng vội nói.
Ngưng Sơ thấy bọn họ không giống đang nói đùa, cũng thấy hơi dao động.
“Nói suông không có bằng chứng, các ngươi phải làm ta tâm phục khẩu phục mới được.”
“Hảo. Vậy mời tỷ tỷ tới tửu lâu đối diện nói chuyện.” Quản Linh Nhi tự tin tràn đầy vươn một ngón tay chỉ hướng đối diện, tự mình bế Li Nhi đi trước.
Ngưng Sơ liếc Tần Độc Tôn một cái, cũng đi theo.