Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 3 : Ta không muốn

Ngày đăng: 01:20 22/04/20


Đau quá, vừa rồi vội vàng lấp bụng nên không cảm thấy, giờ bụng no rồi, đau đớn thấu xương bắt đầu trở lại. Đại thiếu gia Tần gia từ nhỏ đến lớn sống trong che chở yêu mến của cha mẹ cùng chúng thân hữu, lần này quả thật đã rút kinh nghiệm xương máu, đau tới không thể đau hơn. Đúng là cái tên vương bát đản trời đánh! Chờ thương thế của lão tử tốt lên nhất định sẽ đi tìm sư phụ học tuyệt thế võ công, trước dùng mã cái gì xương xẻ tên kia ra làm tám khối, sau đó gian chết nữ nhân ác độc đã hại ta thê thảm, giết xong lại gian, để cho bọn họ phải hối hận vì đã hại hắn ra nông nỗi này!!!



“Ô — ” Cứ việc phát thệ trong lòng, đáng tiếc không thể giảm bớt đau đớn trên người, Tần Duy Ngã nhẹ giọng rên rỉ.



“Sao vậy? Đau lắm à?”



Nam nhân buông đứa nhỏ và bát trong tay, vọt một bước đi tới bên cạnh hắn, thân thiết hỏi.



“Ô ~ Au (Đau).” Sự thực chứng minh người đang đau ốm là yếu ớt nhất, Tần Duy Ngã lúc này đã hoàn toàn xem nam nhân trước mắt là người thân thiết nhất của mình.



“Ngươi nhẫn một chút, ta lập tức đi đun nước nóng.” Nói xong, nam nhân biến mất dạng.



Người ta đau, ngươi đi đun nước làm cái chi? Tần Duy Ngã muốn chửi một câu ‘Chó má’, song lại không có cách nào, đành tiếp tục rên rỉ.



Nửa canh giờ sau, tiếng rên rỉ chấm dứt. Tần Duy Ngã thoải mái nằm trong mộc dũng (thùng tắm gỗ) bốc khói, bao nhiêu đau đớn chầm chậm thối lui.



“Nương nương, con, tắm tắm.” Li Nhi bé bỏng ngồi trên đùi nam nhân, vẻ mặt hưng phấn muốn chạy về phía hắn.



Không được lại đây!



“Không được, con mới tắm rồi.” Nam nhân vỗ mông nó, đặt nó qua một bên.



“Con muốn nương nương!” Tiểu tử không chịu thua, chạy đi kéo ống quần nam nhân.



Nam nhân thở dài, lấy một tiểu kiếm bằng gỗ trong ngực đưa cho nó, “Qua bên kia chơi đi, ta xoa bóp cho nương con, nương con mới có thể sớm khoẻ lại được.”



Li Nhi cái hiểu cái không, muốn ngâm ngâm với nương, nhưng mà cũng muốn chơi kiếm gỗ.



“Ngoan, đợi lát nữa cha đưa con đi bay bay.” Nam nhân tung đòn sát thủ.



Tuy rằng Tần Duy Ngã không biết ‘bay bay’ là gì, cơ mà dựa trên hành vi cao hứng chạy đi chơi tiểu kiếm của tiểu tử, cái bay bay kia hẳn là chơi vui lắm. Nhưng mà…



Nếu hắn không nghe lầm, ân công đại nhân hình như mới xưng ‘cha’. Vậy ra y là cha của tiểu quỷ này sao?




Đã sớm biết… Đã sớm biết, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy, không lý do tặng hắn một tuyệt sắc mỹ nhân nũng nịu ngọt ngào. Nguyên lai, hắn rốt cuộc cũng chết trong tay hoạ thuỷ này…



Tần Duy Ngã quay đầu thì thấy, mỹ nhân đang nhàn nhã tựa bên giường cười ha hả nhìn hắn.



Độc phụ a độc phụ! Hồng nhan hoạ thuỷ! Ta vì cớ gì lại không thấy rõ a? Tần Duy Ngã hối hận không thôi.



“Tiện nhân, ta chân trước mới đi, ngươi sau lưng đã trộm người của ta, ta phải giết ngươi!” Nam nhân giơ con dao phay sáng loé hàn quang trong tay, đằng đằng sát khí chạy vọt tới.



“Đừng!!!!!!!!!!” Hắn không muốn chết! Tần Duy Ngã nhắm mắt, không dám nhìn bản thân giây phút cuối cùng.



“A!!!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, là nữ thanh.



Hử? Tần Duy Ngã yếu ớt mở mắt nhìn —-



Mỹ nhân mới rồi còn cười khanh khách bị nam nhân một đao chém ngã xuống đất, máu tươi văng khắp nơi.



Lại nhìn nam nhân hành hung, giờ phút này y đang hung tợn theo dõi hắn, vẻ mặt dính đầy máu tươi.



Trời ơi — Tần Duy Ngã sợ đến nỗi không nhắm nổi mắt.



“Tiện nhân! Xem ngươi lần sau còn dám trộm người của ta nữa không.” Keng! Nam nhân vừa mắng vừa ném hung khí xuống đất.



“Hôm nay lão gia cho ngươi biết thế nào mới là nam nhân!” Nam nhân nhe răng cười, bắt đầu thoát y.



Gì?



Hai mắt nam nhân hừng hực hai ngọn lửa, thân thể tinh tráng như gấu từng bước tiếng về phía hắn. Tần Duy Ngã ngây ra.



“Nương tử, vi phu sẽ hảo hảo thương ngươi…” Vừa nói xong, cả người y liền nhào tới thân thể mở rộng của hắn.



“A!!!!!”