Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 29 : Ngươi trách ta ta trách ai?

Ngày đăng: 01:20 22/04/20


Gió to không ngừng thổi a, thổi a, thổi tới một trận cát bụi, thổi tới từng tiếng — nguyền rủa?!



“Nguỵ Thiên Thanh ngươi không phải là ngươi, ngươi là đồ hỗn đản! Là sắc ma! Là ngựa đực! Là –”



“Li Nhi, đến cô cô dạy con thổi sáo.” Quản Linh Nhi lấy một cây sáo trúc trong ngực, đặt bên môi, nhất thời tiếng sáo du dương phiêu lãng theo cơn gió.



“Nguỵ Thiên Thanh ngươi là ma quỷ, là côn trùng gây hại, là con heo hạ lưu —”



“Li Nhi, cữu cữu nói cho con nghe, chúng ta đi về phía trước thêm một đoạn đường nữa sẽ tới Hoàng sơn. Đến lúc đó, con có thể nhìn thấy núi lớn cao thiệt là cao, còn cả kỳ hoa dị thảo nữa.” Tần Độc Tôn che tai Li Nhi, cười tủm tỉm chỉ về phía trước cho nó nhìn.



“Tần Độc Tôn ngươi là tên vô lương tâm! Uổng ngươi là thân huynh đệ của ta, thế mà thấy chết còn không cứu! Ngươi lãnh huyết! Ngươi —”



“Hoàng sơn là gì ạ?” Li Nhi hỏi.



“Hoàng sơn chính là nhà của Nhâm thúc thúc con. Chúng ta sẽ đến nhà Nhâm thúc thúc làm khách.” Nguỵ Thiên Thanh vỗ vỗ đầu con, có chút áy náy nhìn vào trong xe.



“Các ngươi đều là hỗn đản! Không có lòng trắc ẩn! Thấy chết không cứu! Các ngươi toàn bộ đều không phải người tốt —”



Từ sáng ra khỏi khách điếm, nương tử liền một mực mắng chửi người, giờ đã hơn hai canh giờ, không biết miệng hắn có khô không? Cố tình hắn vừa thấy y liền mắng càng hung dữ…Ai! Sớm biết vậy hôm qua dù thế nào y cũng cắn răng nhẫn nhịn.



“Nguỵ Thiên Thanh, ngươi tên đáng sát ngàn đao! Một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi cảm nhận được tư vị vài ngày không xuống nổi giường! Ta—” Tần Duy Ngã nằm bò trong xe ngựa lắc tới lắc lui, tiếp đó lại đẩy tới đẩy lui, cả người vốn đã ê ẩm, giờ còn lay động nữa bao nhiêu xương cốt của hắn đều rớt ra mất. Cho nên, ngoại trừ miệng hoạt động, hắn không cách nào động đậy được.



“Huynh mắng đủ chưa? Lỗ tai đệ sắp mọc kén rồi!” Tần Độc Tôn không chịu nổi nữa, vén rèm tức giận gào lên với Tần Duy Ngã. Làm gì chứ! Hắn và Linh Nhi nghe phải những gì không nên nghe, thiếu chút cả đêm mất ngủ, còn chưa nói gì. Tần Duy Ngã huynh đầu sỏ gây hoạ còn bô bô ba ba mắng chửi suốt cả buổi sáng, có còn thiên lý nữa không đây!
“A! Nhâm nhị ca tới.” Quản Linh Nhi kinh hỉ hô lên.



Nguỵ Thiên Thanh dừng xe ngựa, thấy xa xa có một bạch y nam tử, tựa như ảo ảnh bay tới phía bọn họ.



“Đại ca! Linh Nhi! Tiểu đệ ở đây chờ đã lâu.” Nhâm Dữ Phi cười lớn, đáp xuống bên cạnh Nguỵ Thiên Thanh.



Khinh công quả là lợi hại! Người này chính là Âm đế Nhâm Dữ Phi mà đại ca nói sao? Tần Độc Tôn nhìn thiên hạ đệ nhị Âm đế trong truyền thuyết, lòng bàn tay toát ra từng lớp mồ hôi. May mắn, gã và Linh Nhi không muốn gây ra sóng gió gì, nếu không, võ lâm thiên hạ…Chỉ sợ đã sớm xác chết đầy đồng đi.



“Vị này là…” Nhâm Dữ Phi nhìn Tần Độc Tôn.



“Hắn là Tần gia ca ca, muốn theo muội về nhà xem.” Quản Linh Nhi cười giới thiệu.



“Hắn muốn ‘về nhà’ với muội?” Nhâm Dữ Phi ngoài ý muốn càng thêm để ý hắn. Dáng vẻ rất giống Tần Duy Ngã, thoạt nhìn căn cốt thân thể cũng được, nếu điều dưỡng để kết đôi với Linh Nhi…Thật ra cũng được! Nhưng mà, nhìn bộ dáng của hắn, nhất định còn chưa biết bộ mặt thật của Linh Nhi. Ha hả! Có trò hay để xem rồi.



“Đúng rồi, sao tẩu tẩu không ra, không phải là không muốn nhìn thấy tiểu đệ chứ.” Nhâm Dữ Phi liếc về phía cửa xe đóng chặt, đưa mắt hỏi Quản Linh Nhi.



“Ân…Cái kia…hắn có chút không thoải mái. Phi đệ, vẫn là tới chỗ của đệ đã rồi nói sau.” Nguỵ Thiên Thanh xấu hổ cười, ngăn đề tài này lại.



“Phải phải, là ta sơ suất.” Nhìn Quản Linh Nhi lén lút vui vẻ, Nguỵ Thiên Thanh đỏ mặt; Nhâm Dữ Phi liền đoán được chuyện gì đã xảy ra.



Xem ra, đại ca và Tần Duy Ngã ở chung không tồi, ta đây cũng yên tâm. Nhâm Dữ Phi vui mừng cười với Quản Linh Nhi, ẩn ý không cần nói cũng hiểu.