Ngươi Là Nương Tử Của Ta
Chương 42 : Ta hảo đáng thương
Ngày đăng: 01:21 22/04/20
Tình cảnh thê tử ngã trong vũng máu như thể hiện ra ngay trước mắt, Nguỵ Thiên Thanh gân xanh bạo khởi, ánh mắt dần trở nên đỏ bừng.
“A…Buông ra…” Ngươi muốn mạng của ta hả! Tần Duy Ngã dùng sức đánh hai tay đang tóm chặt chân mình của Nguỵ Thiên Thanh. Nương a! Còn cứ như vậy, không bị y chọc chết thì thắt lưng của hắn cũng bị gãy đau chết mất.
Tần Duy Ngã không nhìn thấy khuôn mặt của Nguỵ Thiên Thanh lúc này, nếu không nhất định hắn sẽ bị hù chết luôn — kia căn bản chính là bộ dáng khát máu của Nguỵ Thiên Thanh khi y tẩu hoả nhập ma trước kia.
“Nguỵ…Thiên Thanh! Ngươi…Ngươi muốn giết chết… chết ta hả!!” Tần Duy Ngã nổi điên rống to với y.
Chết…Ai chết? Thanh Thu…Li Nhi…hay là…nương tử?
Nháy mắt, hình ảnh những người bị y chém thành từng khối từng khối trong đầu y bỗng hoá thành bộ dáng Tần Duy Ngã. Cơ thể lệch vẹo, tứ chi không đầy đủ, đầu bị lăn sang một bên chảy đầy máu, không ngừng hỏi Nguỵ Thiên Thanh tại sao lại muốn giết hắn…
Không không không không không! Không phải ta muốn giết ngươi, không phải! Ta muốn giết….Ta muốn giết…
“A —” Nguỵ Thiên Thanh điên cuồng hét lớn một tiếng, kéo hai chân Tần Duy Ngã ra tới cực hạn, giống như muốn xé rách hắn mà điên cuồng va chạm.
Ta, ta thao nương ngươi! Lão tử mặc kệ, ngươi có đối tốt với lão tử lão tử cũng không thèm nữa!!! Trước khi Tần Duy Ngã đau đến ngất xỉu nghĩ một câu như thế.
…….Một đêm qua đi, sắc trời dần sáng.
Trải qua một đêm phát tiết, cảm xúc của Nguỵ Thiên đã được khống chế, y khoác áo đơn, ngồi bên giường, hai mắt lấp loé, dường như đang vì chuyện gì mà khốn khổ vô cùng.
Tần Duy Ngã lẳng lặng nằm trên giường, nếu không phải ngực còn hơi rung động, sắc mặt tái nhợt kia cơ hồ khiến người ta cảm thấy hắn đã chết.
Thanh Thu…Nguỵ Thiên Thanh nghĩ đến khuôn mặt thê tử, rồi lại nhìn Tần Duy Ngã.
Không thể để Li Nhi nhìn thấy Tần Duy Ngã lúc này được. Quản Linh Nhi cấp tốc bế Li Nhi lên, đưa vào buồng trong.
“A!” Tần Độc Tôn hít lạnh một hơi, rốt cuộc hắn đã nhận ra điểm gì không ổn.
“Li Nhi ngoan, con tới chỗ tiểu di chơi một lát, để cô cô và mẫu thân con trò chuyện, được không?” Mặc xiêm y cho Li Nhi, Quản Linh Nhi trước mang tiểu tử cách xa chỗ này.
“Ách…” Li Nhi bĩu môi.
“Chờ cô cô và nương con nói chuyện xong, liền mang con đi mua mứt quả, được không?”
“Dạ!” Li Nhi giờ mới cao hứng vỗ tay.
Quản Linh Nhi đưa Li Nhi đến chỗ Tu Hoa Bế Nguyệt sau đó gấp gáp trở về, đập vào mắt chính là cảnh Lưu Học Ân vẻ mặt ngưng trọng đứng trước cửa.
“Hắn không có gì đáng ngại chứ?”
“Người thì không có gì đáng ngại. Chỉ là…” Lưu Học Ân muốn nói lại thôi.
“Tiền bối xin hãy nói thẳng.”
“Khiến Duy Ngã thành ra thế này, như vậy trí nhớ của y hẳn là đã khôi phục.” Trên cổ tay và đùi của Tần Duy Ngã toàn là vết tay ấn đến xanh tím, trên vai còn một vết thương do bị cắn đến da tróc thịt bong, nếu không phải cố ý dùng sức, ai có thể tàn nhẫn với người mình yêu thương như thế.
“…” Quản Linh Nhi ngẩng đầu nhìn không trung, vô lực thở dài.