Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 45 :

Ngày đăng: 01:21 22/04/20


Nguỵ Thiên Thanh mơ một giấc mộng, y mơ ái thê Thanh Thu của y đã chết, con của y cũng đã chết, sau đó y giết rất nhiều rất nhiều người…Sau đó y cũng bị người ta giết…



Trong mộng, y được Phi đệ cứu, lại mất trí nhớ mơ mơ hồ hồ sống tiếp. (Sư phụ, vì cớ gì người lại bắt ta thề độc quyết không tự khí? Mất đi người mình yêu thương, sinh mệnh đối với ta mà nói quả thực chẳng còn ý nghĩa gì.)



Nhưng đột nhiên có một ngày, Li Nhi con y trở về, còn đi cùng mẫu thân nó…(Không phải…người kia không phải Thanh Thu, không phải nương của con!!)



Y trong mộng hoàn toàn coi nam tử kia là thê tử của mình, yêu thương trăm bề. (Hắn không phải Thanh Thu! Ngươi là đồ ngu ngốc! Ngươi không thấy ánh mắt của hắn bất ổn sao! Hắn đang sợ ngươi! Sợ ngươi giết hắn!!)



Thậm chí sau đó y còn nhịn không được đặt nam tử kia dưới thân, đoạt đi trong sạch của hắn. (Không không không không không!! Ngươi không thể làm như vậy!! Ngươi không thể làm vậy với Thanh Thu —!! Đây không phải là ta, không phải là ta…Ta quyết không là người như thế! Không —!)



Những ngày kế tiếp, đều là xuân sắc khôn cùng, cuộc sống ‘Một nhà ba người’ vô cùng hạnh phúc. (Mau tỉnh lại, tỉnh lại! Đây không phải nhà của ngươi, kia cũng không phải thê tử của ngươi, mau tỉnh lại đi!!!)



Sau đó, Nhâm Dữ Phi đến, mang theo rất nhiều rượu ngon. (Phi đệ mau nói cho y, kia không phải Thanh Thu, đệ mau nói cho y đi chứ!!)



Nhâm Dữ Phi và nam tử kia ở chung tốt lắm, vừa nói vừa cười, y tựa hồ cũng thực vui vẻ, cố ý chuẩn bị thật nhiều món ăn thôn quê dân dã. (Tại sao…Tại sao không vạch trần hắn…Phi đệ, tại sao lại muốn gạt huynh?!)



Tình cảnh trong mộng chậm rãi thay đổi. Y dịch dung mang theo nam tử kia và Li Nhi tới một nơi nào đó, gặp hai nam nhân…



Nam tử kia quen hai người đó, hơn nữa Li Nhi cũng biết một người trong họ, còn gọi kẻ đó là cữu cữu. Ngay sau đó, hình ảnh lại chuyển tới một con đường nhỏ, y hỏi tên nam tử…(Hắn lừa ngươi! Hắn đang lừa ngươi! Ta căn bản không biết người này, cũng không có liên quan gì đến hắn! Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy trong mắt hắn có bao nhiêu mập mờ sao!)



Hình ảnh lại thay đổi, nam tử kia, nam tử tự xưng là Tần Duy Ngã, đưa y và Li Nhi tới một trang viên rộng lớn. Li Nhi hình như biết tất cả mọi người ở đó, rất vui vẻ. (Hừ, trang viên lớn như vậy, thế mà ngoại trừ gia chủ không có một hạ nhân dư thừa nào, không cần nhìn cũng biết chắc chắn là không tốt lành gì…)




Không…Ta không thể có lỗi với Thanh Thu, ta đã đáp ứng nàng, phải ở bên nàng chung sống cả đời…



Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tần Duy Ngã, Nguỵ Thiên Thanh loé sát khí. Đều tại ngươi, nếu ngươi không xuất hiện, ta sẽ không có lỗi với Thanh Thu, không làm ra những việc trái với luân thường này với ngươi.



Chỉ cần giờ ta giết ngươi, hết thảy những chuyện này sẽ không còn tiếp diễn… Y chậm rãi giơ tay trái lên, ngưng khí chuẩn bị đánh tới.



Chỉ là, dáng vẻ như muốn vỡ tan của Tần Duy Ngã khi y bị thương cứ không ngừng quẩn quanh trong đầu y. Giết hắn…Giết hắn…Ta…Phải giết hắn!



“Nương nương —? Cha cha!” Thanh âm của Li Nhi đúng lúc vang lên.



Li Nhi….Nhớ tới đứa nhỏ mà Thanh Thu đã sinh ra cho y, nhớ tới từng hình ảnh của Tần Duy Ngã khi sống chung với y…. Không thể để Li Nhi lại mất đi mẫu thân thêm một lần nữa! Nguỵ Thiên Thanh tìm được một cái cớ tuyệt hảo, buông bàn tay run rẩy xuống.



Ta đang sợ cái gì? Vì sao khi buông tay lại thấy nhẹ nhõm đến vậy? Thê tử ta yêu nhất, không phải chính là Thanh Thu ư? Người này, người này chỉ là một đoạn nhân duyên ngắn ngủi của ta mà thôi…Hơn nữa hắn còn lừa ta, vốn là đáng chết, nào có gì để phải do dự chứ!



Dáng vẻ Tần Duy Ngã nằm dưới thân y uyển chuyển hầu hạ đêm qua cùng ánh mắt đau thương của Thanh Thu cứ hiển hiện trước mắt, khiến cho Nguỵ Thiên Thanh tâm phiền ý loạn, khí huyết cuồn cuộn.



“A!” Y nhịn không được phun ra một búng máu.



Không được, không thể tiếp tục ở lại đây, không thể nghĩ đến hắn nữa…Nguỵ Thiên Thanh bắt lấy kiếm của mình rồi xông ra ngoài.