Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 57 : Không phải lỗi của ta a!

Ngày đăng: 01:21 22/04/20


Cái gì gọi là không thể ngờ được? Cái gì gọi là trúng thẳng mục tiêu?



Tần Duy Ngã chưa bao giờ nghĩ tới, mỹ nhân lý tưởng của mình lại xuất hiện trong tình huống như vậy.



Tần Duy Ngã ôn hoà nhã nhặn và Nguỵ Thiên Thanh tĩnh lặng đứng bên cạnh lễ đường, chăm chú dõi theo hôn lễ của Tần Độc Tôn và Quản Linh Nhi.



Bởi vì Li Nhi đã bị Tu Hoa Bế Nguyệt ôm, cho nên Tần Duy Ngã nhẹ gánh không chỉ vui vẻ cười xem hỉ lễ tiến hành, mà còn có thời gian đánh giá tân khách chung quanh.



“Tân nhân giao bái!” Lễ qua lớn tiếng hô.



Tần Độc Tôn và Quản Linh Nhi khom lưng, Tần Duy Ngã liền nhìn thấy một thân ảnh ôn nhu dịu dàng lẫn trong đám người.



A…Mỹ nhân! Ánh mắt hắn tức thì sáng ngời, tim cũng bắt đầu đập thình thịch.



Chính là đây, mỹ nhân mình tha thiết ước mơ a!



Bạch y phiêu phiêu tựa tiên nữ, da thịt tinh tế như ngọc, đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười nhàn nhạt thản nhiên như xuân thuỷ…



Trời ơi! Trên đời này sao lại có người mỹ đến vậy! Tần Duy Ngã ngây ngốc. May mà lúc này Nguỵ Thiên Thanh đang đứng sau lưng hắn, nếu không chắc chắn sẽ tức giận hung hăng đánh hắn cho coi.



La Khởi là Hoa sử trong mười hai sử của Ma cung, hàng năm nàng đóng giữ tại Tô Châu để thu thập tình báo cho Ma cung. Lần này Quản Linh Nhi đại hỉ, là một thuộc hạ đắc lực, cũng là người bạn lớn lên từ nhỏ của Quản Linh Nhi, nàng tất nhiên phải đặc biệt đến chúc mừng.



Mọi người đều nói dung mạo nàng rất giống Thẩm Thanh Thu năm đó, nhưng nàng biết vẻ đẹp của Thẩm Thanh Thu chính là xuất phát từ nội tâm cùng trời sinh, còn nàng…Có ai biết được dưới vẻ ngoài nhu nhược này lại cất giấu sát khí nồng đậm chứ!



Hừ! Tên ngốc này! Trong lúc vô ý nhìn thấy Tần Duy Ngã đang nhìn mình chằm chằm, La Khởi trừng hắn một cái. Nàng thường xuyên nghe thấy Linh Nhi nhắc tới người này, nguyên tưởng rằng một người tuấn mỹ hơn cả nữ tử như hắn sẽ không giống những kẻ tầm thường. Không ngờ cũng chẳng khác gì những nam nhân thô tục khác, vừa thấy nàng đã chảy nước miếng.



Mỹ nhân hỡi! Nàng nhìn ta…A, nàng còn liếc ta một cái, trời ơi! Tim sắp bắn ra ngoài rồi!! Tần Duy Ngã cảm giác tiếng tim đập của mình mạnh đến mức át cả tiếng của lễ quan ở thượng đường mất rồi.



Tên ngu ngốc này, trước mặt Nguỵ sư huynh mà còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn ta! La Khởi thấy hắn không biết thu liễm, có chút không hài lòng. Bất quá, nghe nói Nguỵ sư huynh coi hắn như bảo bối…



Nàng thoáng nhìn thân ảnh cao lớn phía sau Tần Duy Ngã. Nếu đổi thành trước kia, Nguỵ sư huynh căn bản sẽ không đến những nơi ồn ào thế này, cho dù phải đi, y cũng chỉ lộ mặt rồi biến mất dạng. Mà giờ…Lại hệt như một cái bóng đứng sát cạnh cái tên ngốc không biết chừng mực này.



Hừ! Xem ta đùa bỡn ngươi đi! La Khởi nhìn Tần Duy Ngã hai mắt hoa si nhìn chằm chằm mình, âm thầm quyết định phải giáo huấn hắn một chút.



Mỹ nhân đẹp như vậy, không biết nàng và Thẩm Thanh Thu, ai đẹp hơn ai nhỉ?



Khó trách Nguỵ Thiên Thanh yêu Thẩm Thanh Thu như vậy, mỹ nhân chọc người yêu thương như thế, có ai không muốn nâng niu nàng trong bàn tay để cưng chiều bảo bọc chứ…Tần Duy Ngã một bên thưởng thức mỹ nhân, một bên nghĩ tới Giang Nam đệ nhất mỹ nhân đã qua đời kia.


Thanh âm hung tợn của Nguỵ Thiên Thanh hoá thành cái vợt, quẹt một cái ụp hắn từ giữa không trung rơi tọt xuống mặt đất.



Ô ô ô ô! Mình không thể làm chuyện có lỗi với Nguỵ sắc ma được!! Tần Duy Ngã đặt Nguỵ Thiên Thanh và La Khởi lên bàn cân, Nguỵ Thiên Thanh hệt như ngọn núi chầm chậm nhấn xuống, không hề có ý định dao động.



“Cái kia…La Khởi cô nương, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, tại hạ đã có…Người mình tâm ái. Cho nên…Thỉnh cô nương…” Tần Duy Ngã cào cào tóc, cố gắng để mình nói năng uyển chuyển hơn chút. Vì cớ gì ngươi không sớm xuất hiện? Nếu sớm hơn một năm rưỡi, ta không phải đã cùng ngươi tương thân tương ái rồi ư!



“Công tử đừng nói nữa!” La Khởi che miệng, hai mắt đẫm lệ mông lung, thân mình yếu ớt lung lay sắp đổ.



“Cái kia…Ngươi đừng khóc a!” Vừa thấy mỹ nhân rơi lệ, Tần Duy Ngã liền luống cuống. Hắn hoa chân múa tay lóng ngóng đứng bên cạnh La Khởi, không biết phải khuyên giải nàng thế nào.



“Công tử…” La Khởi trực tiếp nhào vào ngực hắn, anh anh khóc nấc lên.



Nương a! Làm thế nào cho phải đây! Tần Duy Ngã giơ cao hai tay, không dám động đậy.



“Các ngươi đang làm cái gì?!”



Không biết có phải Tần Duy Ngã vận khí không tốt hay không, đúng lúc này, Nguỵ Thiên Thanh trở lại. Nhìn thấy người trong lòng đang quay lưng về phía mình ôm một nữ tử không biết tên, Nguỵ Thiên Thanh nổi điên.



“Không không không không không không không không!!!” Tần Duy Ngã bị doạ chỉ nói được mỗi từ ‘không’.



“La Khởi kiến quá Nguỵ sư huynh.” Tuy rằng người tới không có khuôn mặt của Nguỵ Thiên Thanh, song dựa theo thanh âm và thân hình của y thì đây đúng là Nguỵ Thiên Thanh không thể nghi ngờ.



La Khởi thấy chính chủ tới, không dám đùa Tần Duy Ngã nữa, miễn chọc giận Nguỵ Thiên Thanh, chính mình tự tạo tao ương.



“Là ngươi.” Thấy người trong ngực Tần Duy Ngã là tiểu sư muội của Quản Linh Nhi, Nguỵ Thiên Thanh không vui. La Khởi này bộ dạng như đoá hoa bách hợp chọc người yêu thương, hay là Tần Duy Ngã lại tái phạm tật xấu rồi?



Nguỵ Thiên Thanh trừng Tần Duy Ngã đang hoảng sợ nhìn mình, hận không thể một ngụm nuốt hắn vào bụng.



“Sư huynh hiểu lầm rồi, vừa nãy có một con chuột chạy qua, La Khởi nhất thời sợ hãi, cho nên mới trốn vào ngực Tần công tử, mong rằng sư huynh không trách lầm hắn.” La Khởi nhìn bộ dáng sợ tới mặt cắt không còn giọt máu của Tần Duy Ngã, trong lòng không khỏi buồn cười.



“Hừ!” Nguỵ Thiên Thanh hừ lạnh một tiếng, bước một bước dài tiến đến trước mặt Tần Duy Ngã, kéo hắn đi theo mình.



Xem ra quả thực như lời cung chủ nói, coi Tần Duy Ngã thành bảo bối kìa! La Khởi cười tít mắt tưởng tượng đến cảnh Tần Duy Ngã bị Nguỵ Thiên Thanh xử lý.



“Ta không có tìm mỹ nhân…” Là mỹ nhân tự mình tới tìm ta! Tần Duy Ngã tiểu sinh sợ hãi tỏ vẻ bản thân trong sạch.



Nguỵ Thiên Thanh không để ý đến y, cứ thế một mạch đi về phía trước.