Ngươi Là Yêu Quái Của Ta

Chương 10 : Kết II

Ngày đăng: 20:51 21/04/20


“Ngươi là yêu quái của ta” kỳ thực mới đầu đã nghĩ đến cái kết này, sau đó nghĩ đến bản thảo tạp chí thì nhân vật chính trong cái kết này không rõ ràng lắm, cho nên sau đó mới viết cái kết một để gửi đi.



Ban đầu chỉ dự định một cái kết thôi nhưng vẫn không kìm được mà đăng cái này lên.



Nếu hôm nay không kích động đăng kết thúc bản tạp chí lên, thì giống như “Giang sơn có bao năm” có bản trên mạng và bản chính thức thì tốt hơn nhỉ.



Bản thân biết nợ rất nhiều, nửa đêm lén lút đăng lên, rụt cổ bỏ đi.



(Lời tác giả)



“Quá tốt rồi Thanh Hồi, cuối cùng ngươi cũng thành tiên rồi!”



Ta giật mình, mở bừng hai mắt ra. Đang đứng trước mặt ta chính là Tiệm Toại. Gương mặt tươi cười của y như một đoá hoa, dáng vẻ vô cùng vui vẻ.



Ta mờ mịt, ngạc nhiên, kinh hãi.



Ta nhìn xung quanh, nơi này hình như là…tiên phủ của Tiệm Toại…



Vậy…



Tiệm Toại phất tay một cái, một tấm gương bỗng dưng xuất hiện trước mặt ta: “Nào, nhìn kỹ một cái đi nào.”



Ta nheo mắt lại, nhìn thật kỹ.



Ừm, người ở trong gương kia vẫn là bổn toạ. Phong thái như cũ, hào phóng như xưa.



Vẫn cứ anh tuấn như vậy!



Tiệm Toại phấn khởi hỏi: “Nhìn không ra à? Phản ứng được chưa đấy? Đây là bản nguyên kính, ngươi ở trong gương chính là như thế này đấy!”



Không như thế này thì như thế nào?



“Thanh Hồi, ngươi không phải là tảng đá nữa rồi!”



A, bản nguyên kính, soi bản nguyên, ở trong kính ta vốn nên là cục đá mới phải.



Ta lăn lông lốc trở mình dậy.



Sao ta lại không phải là tảng đá? Rốt cuộc…



Tiệm Toại xoa xoa tay: “Thanh Hồi à, ngươi từ bỏ phàm thai quả thật không dễ dàng gì. May mà ta tính toán đúng. Nhưng chẳng ngờ ngươi lại có thể quên mình vì người khác như vậy. Linh nguyên thứ này rất quan trọng, bất cẩn một chút là ngươi đã hồn siêu phách tán rồi có biết không hả? Lần sau ngàn vạn lần không được như thế này nữa.”



Ta đã quen sóng to gió lớn trên biển. Tiệm Toại vỗ vai ta: “Nào nào, đừng vội, ngươi ngồi xuống, chúng ta cùng nói chuyện. Ngươi biết không, thành tiên, bước quan trọng nhất chính là từ bỏ phàm thai. Phàm nhân muốn từ bỏ phàm thai rất đơn giản. Tu luyện tốt là thân thể có thể phi thăng, tu không tốt cùng lắm thì chết đi. Nhưng ngươi…”



Ừ, ta là một tảng đá, một tảng đá cứng rắn, không sinh lão bệnh tử.




Mấy thư sinh kia đi bộ, nhất định chỉ có thể đi ra từ thành này.



Đi khảo thí, ước tính đi qua đất này, có lẽ ở trong quán trọ chăng.



Ta ngồi trong sạp trà sát đường nhất gần quán trọ duy nhất ở trong tiểu thành, sau vài chén trà, mấy thân ảnh quen thuộc cũng đã xuất hiện.



Kể từ khi ta thành tiên, hình như quả thật giống như có trái tim vậy, cũng không phải là cảm giác mở ra một cái động có gió thổi qua. Mà chân thực hơn, ngực trái thắt lại, rất đau.



Ta đặt ly trà xuống, đứng dậy, giướng người về trước nhưng không biết tại sao lại cứ bất động.



Mắt nhìn chằm chằm thư sinh tên Ngôn Vi kia cùng vài người bạn đang cười nói, lướt qua trước mặt.



Từ đầu cho đến cuối, y đều không nhìn lấy ta một lần.



Xe ngựa xe la trên đường, người đi kẻ lại, đông như trẩy hội.



Nhưng ta lại như ở giữa cánh đồng hoang, cỏ cây tươi tốt lại khô gầy, chim bay thú đến rồi lại đi, nhật nguyệt luân chuyển, nhưng chỉ có khối đá là ta, nằm im bất động, vĩnh viễn ở lại chốn này.



Chỉ đến khi ông chủ sạp trà không nhịn được nữa, muốn lấy gậy đuổi ta đi, ta mới đứng dậy.



Ánh trăng sáng ngần, đỉnh núi Tùng Sơn cao cao, những đốm nhỏ sáng lấp lánh tưởng như đưa tay là có thể chạm đến kia.



Trong điện Sư tổ vắng tanh, tiểu sún răng đang ngồi quỳ cúi đầu xuống.



Ta tiến đến trước mặt, phát hiện hai mắt nó nhắm chặt, ngáy khe khẽ, khoé miệng bóng loáng, có mùi bánh ngọt. Một cây côn nhìn không thấy đang giữ cằm của nó.



Lúc hoài thai, mẫu thân mộng thấy trời đất không ánh sáng, sao chổi nhập thai. Lúc lâm bồn, cây cổ thụ ngàn năm trong phủ đệ chết đứng, sau sân chất đầy xác rắn trùng chuột kiến.



Tiếp đó là tổ phụ mất chức quan, gia nghiệp bại sản. Thành do đại bá phụ chỉ huy xây dựng chưa được một nửa đã sập, tiểu thiếp cha nuôi bỏ trốn với người khác, gà của thúc thúc không chọi được với gà người ta nữa.



Cả nhà gom hết tài sản còn lại đem dâng lên, quỳ xuống cầu xin một đạo trưởng vân du đi ngang qua đem đứa tai ương này lên núi Tùng Sơn.



Chưởng môn đích thân đoán mệnh, nguy hiểm kỳ quái không thể đoán ra. Bèn không dám truyền chân kinh, chỉ dạy mấy pháp thuật linh tinh, nuôi dưỡng trong môn.



Cứ thế mà trưởng thành đến bây giờ, thật khó cho nó vẫn có thể sống vui vẻ lanh lẹ như lúc còn làm thần tiên.



Ta huých huých nó, nó giật mình tỉnh dậy, mở to mắt nhìn ta.



“Ngươi không đi?”



Ta chà chà khoé miệng của nó: “Ta đã đồng ý cùng trở thành tiên với ngươi rồi, sao có thể nuốt lời chứ?”



(Hết)