Ngươi Là Yêu Quái Của Ta
Chương 6 : Ngươi là yêu quái của ta 5
Ngày đăng: 20:51 21/04/20
Ta tiếp tục làm một yêu quái vui vẻ ở đồi núi nhỏ.
Những thứ trong động, trên cây, dưới nước trong phạm vi vài trăm dặm gần đấy đều tôn xưng ta là đại vương. Cả ngày ta phơi nắng nằm ngủ, biến thành người vào trong thành phố thị trấn đi loanh quanh thăm thú, đám yêu quái thỉnh thoảng có tranh chấp gì thì ta đứng ra giải quyết cho chúng. Che đậy mùi của chúng để tránh tiểu đạo sĩ, địa tiên phát hiện.
Rất thoải mái.
Ta hài lòng mà sống qua ngày, cũng không đếm ngày tháng làm gì.
Rồi lại có một ngày, trời trong xanh gió dìu dịu, ta lại nằm phơi nắng ngủ gà gật trên sườn núi. Mùi của kẻ tu đạo đến gần, ta liền biến lại thành cục đá. Hai tiểu đạo sĩ ngự kiếm đáp xuống ngay bên cạnh ta.
“Thật là một tảng đá to đầy khí phách.”
Một bàn tay vươn đến, vuốt vuốt cơ thể ta. Ta cảm thấy có chút quen thuộc.
“Sư đệ xem ra không nhớ rồi. Lúc đệ còn nhỏ có một lần chạy đi đâu mất, chính là chạy đến chỗ này. Lúc sư phụ phát hiện ra đệ, suýt chút nữa đệ bị lạnh cóng rồi.”
A, phàm nhân lớn nhanh thật đấy, thì ra là nhóc sún răng đó, không ngờ lại lớn thế này rồi.
Tướng mạo của nó so với lúc nhỏ hoàn toàn khác xa, mặt không tròn nữa, mắt cũng chẳng ngơ ngơ, tất nhiên răng cũng không còn sún. Tiểu đạo sĩ bên cạnh nó ta có thể nhận ra, chính là vị sư huynh kia của nó. Tuy có trổ mã một chút nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét lúc bé.
Hơn nữa từ khí tức của hai người này có thể đoán ra, tu vi của Vi Nguyên đã vượt qua sư huynh của nó.
Đây đều là do công sức của lão gia nhân ta đấy.
Vi Nguyên lại vuốt vuốt ta: “Ồ? Đệ và nơi này lại có duyên thế à? Chẳng trách sao khi đệ nhìn thấy tảng đá này lại cảm thấy thân thiết lạ thường.”
Nó và sư huynh của nó ngồi xuống bên cạnh ta, uống vài ngụm nước, tán gẫu vài câu.
Từ những gì họ nói với nhau ta biết được giờ đây hai người họ đã là những đệ tử có chút địa vị trong môn phái. Lần này là xuống hạ giới diệt yêu.
Bọn họ ngồi không bao lâu thì ngự kiếm rời đi. Xem ra, đứa trẻ này có thể ở lâu dài trong sư môn rồi. Ta bất giác có chút đắc ý, đột nhiên hiểu ra tại sao Tiệm Toại lại thích thu nhận đệ tử đến vậy. Nhìn tiểu miêu do chính tay mình bồi dưỡng lớn lên, quả thật có cảm giác thoả mãn khó giải thích được.
Trên đường trở về, bọn họ lại ăn uống kế bên ta.
“Sư đệ, kỳ thực đệ có đi xem thử thì sư phụ cũng không nói gì đâu. Dù sao cũng là cha mẹ và đệ đệ ruột của đệ mà.”
“Người tu đạo đã cắt đứt quan hệ với phàm trần, đệ không còn liên hệ gì với họ nữa cả.”
Ồ, đứa trẻ này rõ ràng rất có thiên phú. Tu vi đã vượt qua cả dự tính của ta.
Ta tiêu hao không ít pháp lực mới hồi phục lại được kinh mạch sắp đứt của nó, khai thông quy thuận nội lực cho nó, rồi lại tiện tay ổn định thần nguyên cho nó luôn.
Sau khi đại công cáo thành, ta điều tức khí tiết thở ra chầm chậm. Vi Nguyên đột nhiên mở trừng hai mắt ra.
Ta giật mình, theo lý mà nói thì nó không thể tỉnh lại ngay, chẳng lẽ đứa trẻ này quả thật có tiềm năng nào đó mà ta không phát hiện ra à?
Nó nhìn ta chằm chằm, ta an tĩnh không loạn, cho nổi sương mù lên, nhìn vào hai mắt nó, nhàn nhạt nói: “Tiểu bằng hữu, lại gặp nhau rồi.”
Ngươi đang nằm mơ, ngươi đang nằm mơ, ngươi đang nằm mơ, ngươi đang nằm mơ…
Nó khàn giọng mở miệng hỏi: “Rốt cuộc các hạ là ai?”
Ta cười tràng dài đáp: “Bổn toạ tung hoành trời đất, không tên không họ.”
Nó lại hỏi: “Tại sao lại nhiều lần gặp tôi? Rốt cuộc tôi với các hạ có duyên phận thế nào?”
Ta cười đầy thâm sâu, không nói, trong lòng bắt đầu đếm: Một, hai…
Vừa đếm tới ba, mí mắt nó đã sụp xuống rồi lại lăn ra ngủ.
Ta cúi đầu xuống bên tai nó, thì thầm nói: “Sau giấc mộng này, tất thảy chuyện lúc nãy ngươi không nhớ gì cả.”
Sáng sớm ngày hôm sau, nó tỉnh dậy từ giấc ngủ say, quả nhiên là dáng vẻ chẳng nhớ gì hết. Nó dụi dụi mắt nhìn xung quanh, đứng dậy, vỗ vỗ ta.
“Thạch huynh, đã làm phiền huynh cả đêm rồi, đa tạ. Không biết tại sao mỗi khi trong lòng tôi hỗn loạn là chỉ muốn đến nơi này, chẳng lẽ…”
Đột nhiên nó ngừng lại.
Ta không nhịn được khẽ rùng mình.
May mắn thay một hồi sau nó lại nói: “Thạch huynh, tạm biệt.” Rồi vội vàng rời đi.
Ta thở ra một hơi nhẹ nhõm.