Ngươi Là Yêu Quái Của Ta
Chương 8 : Ngươi là yêu quái của ta 7
Ngày đăng: 20:51 21/04/20
Nhưng điều mà ta không ngờ đến là nó vẫn cứ tiếp tục đến đây.
Lúc cảm ứng thấy khí tức quen thuộc, ta giật cả mình, ẩn thân đi xem quả nhiên là nó.
Nhưng lại không giống như khi trước, nó chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng ở chỗ cũ một lúc hoặc ngồi một chốc rồi lại trầm mặc rời đi.
Xem ra nó thật sự rất thích nơi này.
Thôi, không phải là chuyện của ta nữa.
Lại một quãng thời gian nữa trôi đi, phàm gian có biến. Bắt đầu có chiến tranh, chừng như muốn thay triều đổi đại rồi.
Cũng giống như con người có sinh lão bệnh tử, một triều đại cũng có mệnh số của nó, mệnh số đã tận thì có cái mới thay thế. Đây là quy tắc của tục thế, ai cũng tránh không được.
Nhưng có một ngày, Vi Nguyên đến sườn núi nhỏ này, ta luôn cảm thấy nó rất khác so với thường ngày.
Lông mày nó cứ nhíu lại. Mặc dù từ hồi sau khi ta biến mất, nó đến cũng chẳng cười nói gì nhưng thần sắc chưa từng nghiêm trọng như thế này bao giờ.
Ta không nhịn được đi dò la một chút. Hoá ra người nhà Vi Nguyên trước nay luôn nhớ đến nó nhưng chỉ giả vờ đã quên đi. Đợi khi tường cao nơi hoàng cung sụp đổ thì đột nhiên nhớ ra, còn có một vị cao nhân tu đạo này.
Một thiếu niên gọi Vi Nguyên là ông, đi một bước dập đầu một cái lên núi Tùng Vân, quỳ gối ở ngoài đại môn của phái Huyền Quảng.
Vi Nguyên không gặp, nhưng thiếu niên này rất cứng đầu, bị khiêng xuống núi thì lại tiếp tục leo lên.
Cuối cùng Vi Nguyên cũng đành phải xuất hiện: “Ta đã là người tu đạo, sớm đã đoạn tuyệt trần duyên, không liên quan gì đến trần thế và ngươi nữa, ngươi đi về đi.”
Thiếu niên môi khô khốc run rẩy nói: “Con cháu vô năng, vốn không nên quấy rầy thanh tu của tằng tổ gia gia nhưng trên đời này, ngoài tằng tổ gia gia ra con đã không còn ai để cầu cứu nữa rồi. Nếu tằng tổ gia gia không cứu, thì con chỉ có một con đường chết mà thôi, vậy thì thà chết ở đây luôn vậy.”
Vi Nguyên nhíu mày cụp mắt nhìn con người cực kỳ gầy yếu trước mắt, thiếu niên thoi thóp kia không nói gì nữa.
Ta ẩn thân đứng bên nhìn cảnh tượng này, có một dự cảm không lành.
Thiếu niên không cầm cự được bao lâu thì lăn đùng ngất xỉu. Đám người xung quanh vừa định tiến lên đỡ hắn dậy thì Vi Nguyên đã chầm chậm ngồi xuống, bế hắn lên.
Cái ôm này của nó, không chỉ là ôm đứa trẻ kia, mà còn là nhặt lại cả trần tâm của nó.
Trường Trần nói: “Sư đệ, đệ đừng hồ đồ! Việc này…”
Ta thật không hiểu nổi người phàm.
“…Kỳ thực chuyện này tôi luôn nhớ cả…tôi chỉ giả vờ bản thân đã quên…nhưng tôi luôn nhớ…cho đến khi tôi nhìn thấy đứa trẻ đó, tôi biết, đây là số mệnh của tôi, là kết thúc của tôi. Sư phụ nói rất đúng, trần tâm của tôi quá nặng, vốn không nên tu đạo…”
Ta cứ để nó nói tiếp.
Nó nên nói ra hết tất cả, chỉ có nói ra hết mới có thể thật sự buông bỏ.
“…lúc tôi nhìn thấy đứa trẻ này…cũng giống như tôi của năm đó vậy. Mong có ai đó lại cứu tôi, mong có ai đó lại kéo tôi một cái, đừng vứt bỏ tôi đi…tôi biết, tất sẽ có kết quả này…nhưng tôi không thể không giúp nó…”
“Thanh Hồi…cảm ơn…vì có huynh mà ở thế gian này, tôi không chỉ có một mình.”
Kinh mạch toàn thân nó đã đứt, đạo hạnh mất sạch, chỉ còn giữ lại chút khí tức cuối cùng.
Đây là báo ứng của việc phản thiên.
Khí tức này mà đứt cũng là lúc thân nát hồn tan.
Ta cảm thấy những lời chất chứa trong lòng nó nhiều năm nay đã nói ra hết cả. Thấy mắt nó dần khép lại ta liền bắt lấy linh nguyên của mình nhét vào trong miệng nó.
Không có sự lựa chọn khác, không có thời gian để suy nghĩ hay nói năng dài dòng. Cũng chẳng có thời gian để hỏi nhiều. Rốt cuộc từ khi nào nó đã bắt đầu nhớ lại những chuuyện lúc nhỏ, nhận ra ta.
Tại sao lại làm như vậy? Chẳng vì sao cả.
Mấy ngàn năm trước, ta đi theo Tiệm Toại, rời khỏi sườn núi nhỏ nơi ta sinh ra, hỏi y câu hỏi đầu tiên.
Sau khi tôi thành tiên rồi, liệu có thể làm cho người chết sống lại không?
Tiệm Toại trả lời: “Tất nhiên không được. Tiên gia phải thuận theo thiên đạo. Những chuyện đã định không thể thay đổi.”
Ta không hiểu: “Vậy sao lại phải làm tiên?”
Tiệm Toại nhìn ta thật sâu, lắc đầu nói: “Thanh Hồi, nếu như có ý nghĩ này thì quả thật ngươi không thể thành tiên đâu.”
Cho nên ta thích hợp làm yêu quái hơn.