Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 187 : Một đêm này, tất cả đều sai lầm
Ngày đăng: 18:39 19/04/20
Nhưng là bây giờ, anh sống thật khỏe mạnh, nhưng cô thì cái gì cũng không có.
"Cô quay trở lại. . . . . ." Anh chợt lật người, ánh mắt say lờ đờ mê ly nhìn cô, anh nắm chặt lấy tay cô áp ở trước ngực, tiếp tục lẩm bẩm: "Lúc động đất . . . . .Anh đã cho rằng mình sẽ chết, khi đó, anh thật sự rất nhớ em. . . . .Em phải là ở bên cạnh anh, anh nhất định ngay cả chết cũng sẽ không sợ . . . ."
"A Hạo!" Hoan Nhan sửng sốt, thế nhưng anh lại ôm lấy cô chặt hơn, ép cô vào lồng ngực lạnh như băng: "Em ở lại, không cần đi . . . . Được không?"
"Em không đi. . . . . . Em sẽ không rời anh . . . . . A Hạo. . . . . ." Hoan Nhan vì vui mừng mà khóc, ôm chặt lấy anh, tất cả uất ức tựa hồ đều bị quét sạch, anh tức giận, xa lánh cô, buồn phiền nhìn cô, oán cô, cũng chỉ là bởi vì khi đó cô không có ở bên cạnh anh sao?
"Có thật không?" Anh oa oa mở miệng, ôm lấy cô chặt chẽ mà dịu dàng. . . . . ."Thật. . . . . . A Hạo, sống hay chết, em đều ở bên cạnh anh, không tách rời . . . . ." Hoan Nhan thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhắm mắt thật chặt, chỉ cảm thấy trong ngực dâng lên ngọt ngào, anh đang dỗ dành cô ư, giống như đang thực sự rất quan tâm tới cô!
"Anh muốn em . . . . . Anh nghĩ anh muốn em . . .Em có biết bao lâu rồi anh không chạm vào em không?" Trên người anh bắt đầu nóng bỏng, vòng tay siết chặt lấy vòng eo bằng một lực lớn kinh người, nhưng anh thực sự vẫn chìm đắm trong cơn say, trong miệng lời nói mơ hồ không rõ, nhưng vẫn là khiến Hoan Nhan mừng rỡ thiếu chút nữa rơi lệ. . . . . ."A Hạo. . . . . . Thật xin lỗi, em sẽ không rời khỏi anh. . . . ." Cô nhẹ nhàng mở miệng, chuyên chú nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, cúi người, anh nhẹ nhàng hôn lên môi của cô: "A Hạo. . . . . .Em nhớ anh, so với anh nhớ em, nhiều hơn rất nhiều. . . . . ."
Nước mắt không tiếng động mà rơi xuống, cũng không phải mặn chát, mà là ngọt ngào, hấp dẫn. . . . . . Chất cồn của rượu thiêu đốt thân thể anh càng thêm nóng bỏng, nụ hôn của cô, giống như là cùng mật đường, lại giống như độc dược, làm cho ngọn lửa trong người anh bùng cháy.
Nhưng lại có cái gì đó không đúng? Anh kết hôn, Tô Lai với tính tình thanh cao như vậy, tất nhiên không làm được cái chuyện khuất phục nịnh hót như vậy, cô sẽ không trở về, Thân Tống Hạo thở dài một hơi, dứt khoát ngồi dậy, không muốn làm cho mình suy nghĩ lung tung nữa.
Xuống giường mới phát hiện trên ghế sofa kia co rúc thành một khối, anh giương lên lông mày, không khỏi cười lạnh một tiếng, a, cô ngược lại có chút ý tứ, chỉ mới vài ngày đối xử lạnh nhạt với cô, cô lại bắt đầu làm ra một bộ dánh thanh cao lạnh nhạt, chơi trò vờ tha bắt thật đùa giỡn anh. . . . . . Anh chậm rãi kéo áo ngủ khoác lên người đi vào phòng tắm, sảng khoái tắm xong đi ra ngoài, vẫn nhìn thấy cô còn đang ngủ say, anh chợt có chút không thoải mái, anh lạnh lẽo đứng đó đợi cô, cô còn có thể ngủ ngon như vậy?
Rầm một tiếng, cửa phòng tắm đã bị anh cố ý nặng nề đóng lại, đột nhiên vang lên một tiếng vang lớn, ngay cả anh cũng cảm thấy đột ngột, nhưng cô vẫn vùi trong chăn mền không nhúc nhích, căn bản là không nghe thấy.
Thân Tống Hạo đột nhiên cảm thấy tức giận, anh đi qua vài bước , lập tức kéo chăn lên, nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng mở miệng: "Hứa Hoan Nhan, cô ngủ đến chết rồi sao?’’