Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 193 : Đêm không về

Ngày đăng: 18:39 19/04/20


“Làm sao?” Giọng nói của anh có chút gấp gáp, Hoan Nhan ấn ấn huyệt Thái dương, cảm thấy khá hơn một chút, mới tránh ra khỏi ngực anh đứng ngay ngắn: “Có thể đứng dậy quá nhanh, sao anh lại về sớm vậy?”

“Ừ, công ty không có việc, nên về sớm.” Giọng anh trở lại bình thường nhưng vẫn đỡ cô ngồi xuống ghế salon, rồi lại nghi ngờ nhìn gương mặt trắng bệch của cô: “Em thật sự không có chuyện gì?”

Hoan Nhan lắc đầu: “Không có gì, em đi nấu cơm, anh đi tắm trước….”

“Nhan Nhan, sắc mặt em không tốt, nghỉ ngơi trước, bảo chị Tần làm.” Anh giữ cô lại, giọng nói chắc chắn không cho phép cự tuyệt.

Hoan Nhan ngẩng đầu lẳng lặng quan sát anh, hơn một tháng qua, anh đúng giờ đi làm, mỗi ngày ở nhà với cô, không đi đâu, chỉ thường xuyên ngồi yên lặng, anh có tâm sự, nhưng cô lại giả bộ coi như không biết.

“Được, anh đi tắm đi.” Hoan Nhan nhàn nhạt nói, anh gật đầu quay người đi lên lầu, Hoan Nhan nhìn bóng dáng anh, ở trong lòng suy nghĩ, có lẽ mai cô nên đi tới bệnh viện kiểm tra, có lẽ, chờ đến sinh nhật anh, cô sẽ cho anh một điều ngạc nhiên.

Ngón tay không tự chủ được chạm vào bụng, mấy ngày trước cô cảm thấy buồn nôn, cô đã mang thai lần đầu, đã mất đi một đứa bé, cô hiểu như vậy có nghĩa là gì, nếu trong bụng cô thật sự có đứa nhỏ của anh, như vậy quan hệ của bọn họ sẽ được cải thiện phải không?

Suy nghĩ lúc trước cô muốn dùng biện pháp an toàn, anh có vẻ tức giận, Hoan Nhan giống như có được dũng khí, có lẽ, đứa nhỏ này, chính là phúc tinh của cô, tới cứu vớt mối quan hệ hôn nhân đang chực chờ sụp đổ của bọn họ….

******************

“Dì a, dì thư thả vài bữa nữa, cháu bán được tranh lập tức trả tiền phòng….” Mặc đồng phục làm việc lem luốc, mái tóc dài tùy tiện buộc lại, trên người đầy màu vẽ, Tô Lai đứng ở ngõ nhỏ cầu khẩn… “Ai biết tranh cô vẽ tới ngày tháng năm nào mới có thể bán đi? Bây giờ rất nhiều người muốn thuê phòng, không thể vì cô mà làm ảnh hưởng tới tôi!” Chủ thuê đứng ở trước cửa lớn kêu to, sau đó bảo lão công của mình đi vào ném đồ ra ngoài.
“Dì a, dì thư thả vài bữa nữa, cháu bán được tranh lập tức trả tiền phòng….” Mặc đồng phục làm việc lem luốc, mái tóc dài tùy tiện buộc lại, trên người đầy màu vẽ, Tô Lai đứng ở ngõ nhỏ cầu khẩn… “Ai biết tranh cô vẽ tới ngày tháng năm nào mới có thể bán đi? Bây giờ rất nhiều người muốn thuê phòng, không thể vì cô mà làm ảnh hưởng tới tôi!” Chủ thuê đứng ở trước cửa lớn kêu to, sau đó bảo lão công của mình đi vào ném đồ ra ngoài.

Tô Lai cuống quýt vội bảo vệ lại màu và tranh của mình, bỗng nghe phịch một tiếng có cái gì bị vứt ra ngoài, màu vẽ tung tóe khắp mặt đất, thậm chí còn văng lên mặt cô… cô cắn chặt răng nhìn những bức tranh mình yêu thích bị ném xuống đất, rốt cuộc không nhịn được khóc lên… Khóc một lúc lâu, chủ thuê nhà cầm một ổ khóa, khóa cửa, vali và một số vật dụng bị phá vứt chồng chất ngoài cầu thang, Tô Lai bất lực nhìn xung quanh, rốt cuộc không nhịn được rút điện thoại… Bóng tối bao trùm, không có ánh sao, trên người cô cũng không có nổi 50 đồng, ở cái thành phố này, trừ anh ra, cô còn có thể dựa vào ai?

Lúc điện thoại vang lên, Thân Tống Hạo đang xem ti vi trong phòng khách, Hoan Nhan đang chú tâm gọt táo, một vòng lại một vòng, tạo thành một vòng dài màu đỏ,màu sắc động lòng người… Lấy điện thoại, liếc nhìn số xa lạ, anh hơi chần chừ, bấm phím nghe: “Alo….”

“A Hạo….” Giọng nói Tô Lai hoảng sợ, truyền tới, Hoan Nhan ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn anh, Thân Tống Hạo đứng len che ống nghe đi ra ngoài… Con dao trong tay Hoan Nhan rơi cạch xuống đất, cô nắm chặt quả táo, kinh ngạc nhìn bóng lưng vội vã của anh.

Ngay cả câu giải thích, không…. Ngay cả che dấu tâm trạng khẩn trương cũng không.

Anh không biết, hai người ngồi gần như vậy, giọng nói của người phụ nữ kia cô có nghe được hay không?

Trên ti vi vẫn là nụ cười vui vẻ của những người đang chơi trò chơi, Hoan Nhan nhìn mà lại rơi lệ, cô làm sao? Chẳng lẽ phụ nữ mang thai đều đa sầu đa cảm vậy sao?

Cô lau nước mắt, lại bắt đầu gọt táo, nhưng mà cái vòng tròn thật dài này lại bị đứt,nửa đầu trên bóng loáng, nửa dưới lại xấu xí vặn vẹo, cô dùng sức cắn miếng lớn, cô phải tìm chuyện để làm, nếu không cô sẽ lại suy nghĩ lung tung.

Anh rất nhanh quay trở lại, vẻ mặt nặng nề vừa cầm áo khoác vừa nói với Hoan Nhan: “Nhan Nhan, nhân viên công ty có chuyện, anh phải đi một chuyến, em cứ ngủ sớm, không phải chờ anh.’
Anh rất nhanh quay trở lại, vẻ mặt nặng nề vừa cầm áo khoác vừa nói với Hoan Nhan: “Nhan Nhan, nhân viên công ty có chuyện, anh phải đi một chuyến, em cứ ngủ sớm, không phải chờ anh.’

MỘt bên nói, một bên đi thẳng ra ngoài, Hoan Nhan đứng lên, đuổi theo: “A Hạo… anh không thể không đi sao?”

Nhân viên gặp chuyện không may, đây là lí do thật sự sao?

“Nhan Nhan, anh không có thời gian giải thích với em, em ngủ trước, chờ anh trở về nói sau.” Bước chân anh không dừng, tiếp tục đi ra bên ngoài, nhưng giọng nói có chút nóng nẩy không kiên nhẫn.

“Anh có trở về không? Tối nay….”

Anh dừng lại, quay người, nhìn gương mặt trắng bệch của cô, hai mắt ửng đổ, Thân Tống Hạo cắn chặt răng gật đầu rồi quay người rời đi…. Hoan Nhan lảo đảo đuổi theo hai bước, những cũng là vịn vào vách tường dừng lại, “Anh sẽ không trở về… Em biết rõ, em biết hết…”

Cô nhẹ nhàng nỉ non, quay người, tắt ti vi, dọn dẹp ở trên bàn và mặt đất, sau đó chậm rãi đi lên lầu, cô ngoan ngoãn tắm, thay áo ngủ mềm mại, tắt đèn, đắp kín chăn, nhắm mắt lại… Ngủ đi, ngủ thiếp đi, cái gì cũng quên hết.

Cô nghĩ cô sẽ khó ngủ nhưng không biết khi con người theo thói quen tự mê hoặc mình, tự lãng quên tổn thương, đại não trống rỗng, sẽ rất dễ dàng điv ào giấc ngủ… Một đêm này, cô ngủ rất say, nhưng lúc sáng tỉnh dậy cảm thấy mặt căng căng khó chịu, vừa sờ áo gối, toàn bộ ướt đẫm.

Bên cạnh không có dấu vết anh trở về, Hoan Nhan chầm chậm rửa mặt, cô ôm ảo tưởng, lúc cô đi xuống anh nhất định sẽ ở bên bàn ăn chờ cô.