Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 288 : Xin cho mình tôi được chết lặng lẽ

Ngày đăng: 18:41 19/04/20


Hoàn toàn tương phản, Tằng Á Hi cười một cái, sắc mặt ngày càng trắng bệch, anh cúi đầu xuống che miệng, bắt đầu ho khan.

Mới đầu anh cũng không để ý lắm, đợi đến sau khi Tằng Á Hi ho đến tê tâm liệt phế, ngoài cửa sổ có người ngó dáo dác vào trong này, Thân Tống Hạo mới khẩn trương đứng lên vòng qua bàn đi đến bên cạnh Á Hi, vịn vai anh ta hơi lo lắng hỏi thăm: “Tằng Á Hi anh làm sao vậy? Không sao chứ, để tôi mở cửa sổ lớn hơn cho thoáng khí.”

“Không cần, không phải nguyên nhân đó.” Anh dần dần ngừng ho khan, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe.

Hạ tay xuống, trong lòng bàn tay một xấp khăn giấy thật dày đã ướt đẫm, tất cả đều là màu máu đỏ thẫm.

Thân Tống Hạo giật mình sững sờ, anh nhìn xuống xấp khăn giấy đã vương đầy máu trên đó cổ họng chợt thấy đau rát theo, một luồng khí lạnh bắt nguồn từ lòng bàn chân từ từ lan dần ra khắp chân tay, làm sao có thể, làm sao lại như vậy.

Tay anh cứng đờ không động đậy, cả gương mặt hiện lên vẻ kinh hãi.

Á Hi nhìn thấy biểu tình như vậy cũng không biểu hiện gì chỉ cười tươi một cái, vỗ vỗ vào lòng bàn tay anh ta: “Không có việc gì, bình thường cũng hay bị như vậy tôi quen rồi.”

“Đây là thế nào?” Hai tay Thân Tống Hạo không khỏi nắm chặt lại, anh đe dọa nhìn Á Hi oa oa mở miệng nói.

Đã từng nghĩ tới hận người đàn ông này, oán người đàn ông này, cũng để ý rất nhiều tới người đàn ông chen ngang giữa anh và Nhan Nhan, nhưng hiện tại anh phát hiện căn bản mình không hận nổi, nhìn anh ta như vậy trong lòng anh thậm chí rối rắm ẩn ẩn đau đớn.
“Tằng Á Hi, anh sai lầm rồi.” Mười ngón tay anh đan chéo vào nhau đặt tại trên mặt bàn trước mặt, dừng lại một chút.

“Ở chung với cô ấy năm năm, anh chẳng lẽ không hiểu rõ tính tình của cô ấy như thế nào, sao lại nói cô ấy như vậy?” Anh từng câu từng chữ nói ra, trong lòng đau như dao cắt, tự tay đem người phụ nữ mình yêu thích đẩy đến bên cạnh người khác, loại cảm giác này giống như đi trên lưỡi dao, mỗi bước đi thật là khó khăn đau đớn.

“Sao lại không biết?” Á Hi cười khổ khép lông mi dài lại, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như cũ nhưng lại mang theo nét ảm đạm của bệnh hoạn làm đau lòng người.

“Năm năm qua, ngày nào cô ấy nằm mơ cũng đều nhớ tên anh, trong lòng cô ấy chỉ nghĩ đến anh, người cô ấy yêu duy nhất chỉ mỗi mình anh, tôi không phải nói suông đâu.”

Tằng Á Hi đáy mắt nụ cười đều phát ra ánh sáng long lanh, nhưng là ánh sánh lóe lên trước khi tắt lịm.

“Cái khác tôi không nói, nhưng tôi có thể khẳng định, Nhan Nhan rất quan tâm anh.” Anh vươn tay vỗ nhè nhẹ vào vai Á Hi, “tôi sẽ lập tức liên lạc với bác sĩ bên kia, bệnh tình của anh không thể kéo dài, trước dưỡng bệnh cho tôi chuyện gì sau này hãy nói.”

“Thân Tống Hạo vô dụng thôi.” Á Hi xoa nhẹ ngực mình, anh đau đến cơ hồ nghĩ muốn lập tức chết đi, anh khoát khoát tay nhưng rồi yếu ớt lại rớt xuống nắm chặt lấy Thân Tống Hạo không lưu loát nói: “Bây giờ tôi không chống đỡ được nữa rồi, tôi biết rất rõ ràng sức khỏe của mình, Thân Tống Hạo sau khi tôi chết đi không nên cho Nhan Nhan biết, để cô ấy an toàn sanh nở được mẹ tròn con vuông, cuộc sống sau này mỗi ngày mỗi phút được vui vẻ mà sống tốt.”