Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 309 :

Ngày đăng: 18:41 19/04/20


Miệng Hoan Nhan vẫn cười vui vẻ, cô lấy từng gói, từng gói quà từ trong túi bỏ ra ngoài.

"Đây toàn là những đồ mà anh thích ăn nhất, em cố ý mang từ Trung Quốc sang cho anh thưởng thức. Còn đây là bánh trôi chay ở Ngũ Phương trai, là loại bánh ngày xưa anh rất thích ăn, em đã mang một túi thật lớn sang cho anh đấy!" Giọng nói của Hoan Nhan đầy phấn khích, khoe cái hộp bánh bên trong có lót cẩn thận, rồi cầm quai túi đưa cho Á Hi.

Tằng Á Hi hoài nghi nhìn người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt. Anh hết nhìn hộp bánh rồi lại nhìn cô, không thể không cau mày hỏi: "Rốt cuộc cô là ai vậy?"

Á Hi đưa tay đẩy hộp bánh Hoan Nhan đang cầm lạnh nhạt nói: "Bánh trôi chay là thứ tôi không thích ăn nhất".

Từ chối xong, anh vẫn nhíu mày, nhìn cô với vẻ mặt không thân thiết. Anh liếc mắt nhìn cô rồi nhìn sang Vũ Hinh đang đứng bên cạnh, dường như có phần lo lắng.

Cánh tay đang giơ lên của Hoan Nhan chợt cứng đờ, khuôn mặt lộ nét cười châm biếm. Á Hi vẫn giữ tư thế đề phòng, còn Vũ Hinh đang sửng sốt đứng ở phía sau, thoạt nhìn thật buồn cười.

Hoan Nhan chậm chạp rút tay về, để hộp bánh xuống dưới. Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, coi như không có việc gì xảy ra. "Á Hi, anh và chồng của em vốn là bạn tốt, mà em trước kia cũng là bạn tốt của anh. Do anh bị ốm nặng, sau khi mổ đã bị mất đi trí nhớ nên anh mới không nhận ra em".

Ánh mắt Á Hi nhìn cô vẫn chứa đầy sự cảnh giác, còn Vũ Hinh lại bỗng chốc trở nên vui mừng. Cô biết Á Hi bị mất đi trí nhớ, ban nãy khi người phụ nữ này xuất hiện trước mặt, cô giống như bị hù dọa. Cô tưởng người phụ nữ kia là người yêu ngày xưa của Á Hi. Nói cho cùng, Á Hi vốn là người đàn ông thực ưu tú lại tốt như vậy, nếu ngày trước anh đã từng có bạn gái thì không có gì đáng ngạc nhiên.
Hoan Nhan lên ô tô nói tài xế cho xe trở về khách sạn. Xe nhanh chóng khởi động rời đi, cô quay đầu nhìn lại toàn bộ khu điều trị được sơn trắng qua cửa kính xe, chợt nhận thấy khu nhà dưới ánh trăng mờ thật huyền bí. Hoan Nhan lặng lẽ tự nhủ "Chuyện ngày trước của mình và Tằng Á Hi đã kết thúc rồi. Đã kết thúc hoàn toàn.

"Á Hi, tạm biệt anh. Á Hi, hẹn gặp lại!"

" Nhờ anh gọi điện thoại cho A Hạo nói khoảng 20 phút nữa tôi về đến khách sạn, anh nói với anh ấy chờ tôi ở trong phòng!" Hoan Nhan khẽ nói với người lái xe, bất giác cô thở dài một hơi, trên môi chợt nở nụ cười thật tươi tắn.

Xe vừa dừng lại, Hoan Nhan dùng tốc độ ánh sáng chạy ra khỏi xe. Cô không quan tâm đến mắt cá chân còn chút đau nhức, giống như con bướm vượt qua đại sảnh, chạy nhanh đến thang máy ở tầng trệt, ấn nút số phòng của hai người.

"Thân Tống Hạo, Thân Tống Hạo, em thừa nhận em vẫn còn yêu anh, em muốn nói cho anh biết rằng em vẫn yêu anh, em vẫn luôn yêu anh!"

Hoan Nhan ra khỏi thang máy, nhẹ nhàng chạy dọc theo hành lang dài tiến đến cửa phòng. Đúng lúc này cửa phòng vừa vặn mở ra, Hoan Nhan bất thình lình vòng tay ôm lấy cổ Thân Tống Hạo. Cô đu trên người anh giống như một đứa trẻ vui vẻ, không ngừng thì thào: " Thân Tống Hạo, Thân Tống Hạo, em yêu anh, em yêu anh, em muốn chúng ta cùng chung sống với nhau!"

"Nhan Nhan! Anh kinh ngạc trước tình cảm nồng nhiệt của Hoan Nhan, anh lấy tay sờ lên trán của cô. Nhất định do đi cùng nhau nên cô đã lây sốt của anh, cho nên vừa mới gặp anh đã có can đảm nhào vào ôm anh thốt ra những lời tỏ tình nghe thật êm tai như vậy!