Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 313 :

Ngày đăng: 18:41 19/04/20


Anh cố gắng trưng ra vẻ mặt bình thường, không có nét gì khác lạ, nhưng không ngờ Hoan Nhan nhạy cảm nhìn thấy được trong đáy mắt anh hiện lên tia lo lắng.

"Anh đang có chuyện gì đó đang giấu em phải không? Hoan Nhan dõi theo ánh mắt đầy vẻ bất an của anh tiếp tục hỏi.

"Em làm sao lại nghĩ nhiều như vậy? Là bác sĩ dặn anh, hiện giờ thể lực của em rất yếu, cho nên cần phải điều dưỡng cho tốt đã ". Nghe giọng điệu của anh đầy bình tĩnh mà lại thành khẩn, sự nghi hoặc trong lòng Hoan Nhan mới tan đi một chút. Cô "vâng" một tiếng quay đầu đi, lại chợt xoay mặt nhìn anh: "Anh khẳng định không có chuyện gì giấu diếm em?"

Thân Tống Hạo vừa định thở phào một cái, lại bị cô bất thình lình hỏi một câu làm cho khiếp sợ, liên tục gật đầu nói: " Anh cam đoan với em là hoàn toàn không có."

Giữa lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Thân Tống Hạo lập tức chuyển hướng câu chuyện: "Để anh đi mở cửa."

Cửa phòng vừa mở ra, anh không khỏi sững sờ, Á Hi và một cô gái không quen biết đang đứng ở bên ngoài.

"Xin chào, cho hỏi Hứa Hoan Nhan, Hứa tiểu thư đang ở tại đây phải không?" Á Hi nhìn mặt Thân Tống Hạo, anh ta dường như một chút cũng không quen biết, lễ độ mà xa lạ cất tiếng hỏi.

"Á Hi, Vũ Hinh?" Hoan Nhan nghe thấy tiếng nói liền đi tới, lời nói có chút kinh ngạc.

"Hứa tỷ tỷ!" Vũ Hinh bộ dáng đáng yêu nhìn về phía cô vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ chào hỏi. Á Hi ánh mắt lướt sang, dừng lại trên khuôn mặt Hoan Nhan, chăm chú nhìn.

Anh im lặng nhìn cô, thật ra cũng chỉ vài giây đồng hồ, nhưng lại làm cho Hoan Nhan có cảm giác rất lâu, rất lâu, ánh mắt kia bình tĩnh không chút dao động, nhưng đầy vẻ dò xét.

"Hứa tiểu thư, lần trước cô nói cho tôi biết chồng cô và tôi là bạn tốt, cho nên hôm nay tôi cố ý tới thăm hai người một chút".
"Á Hi?" Thân Tống Hạo hơi hơi nhíu mi, "không phải nói anh ta đã bị mất toàn bộ trí nhớ sao? Nếu đối với Hoan Nhan chẳng qua chỉ là "bạn bè bình thường" vừa mới gặp một lần, thì sao anh ta có vẻ mặt biểu lộ sự lo lắng tự nhiên như vậy?"

Á Hi vừa đưa tay ra lập tức lại rụt tay trở lại, anh cười cười: "Anh mau nhìn xem Hứa tiểu thư có bị bỏng hay không."

"Anh không nhớ rõ tôi là ai sao?" Thân Tống Hạo nắm tay Hoan Nhan vừa cẩn thận dùng tay xoa mu bàn tay cô nơi bị cà phê đổ lên, vừa thuận miệng hỏi Á Hi.

Á Hi nhẹ nhàng lắc đầu: "Thực xin lỗi, bác sĩ nói với tôi tất cả những chuyện tình cảm ngày trước tôi đều đã quên."

Thân Tống Hạo cẩn thận kiểm tra tay của Hoan Nhan, thấy không có vết bỏng nào, chỉ có một vài điểm đỏ, anh mới thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa nhìn Á Hi nói: " Tôi tên là Thân Tống Hạo, Á Hi, chúng ta có thể làm quen lại một lần nữa."

Anh đưa tay, trên mặt không hề có vẻ hẹp hòi hay tức giận, chỉ cười nhã nhặn nhìn Á Hi, tựa như nhiều năm không gặp bạn cũ.

Á Hi thoáng hạ mí mắt xuống, khóe môi anh vẫn cười cười, nhưng nụ cười kia làm cho người ta nhìn mà trong lòng hết sức khó chịu.

"Tốt lắm, Thân Tống Hạo, rất hân hạnh được làm quen với anh." Anh bắt tay Thân Tống Hạo, hai người cầm tay nhau một lúc lâu rồi mới buông ra.

"Khi nào thì hai người sẽ về nước đấy? Tôi và Nhan Nhan mời hai người cùng ăn bữa cơm." Thân Tống Hạo ôm Hoan Nhan, vô cùng thân mật và tự nhiên mời Á Hi, ánh mắt anh dừng lại bên Vũ Hinh, mỉm cười nói tiếp: "Á Hi, Vũ Hinh thật xinh đẹp lại đáng yêu, anh phải hết sức quý trọng cô ấy."

"Hứa tỷ tỷ..." Vũ Hinh sắc mặt lại bừng đỏ, ánh mắt cầu cứu không tự chủ nhìn về hướng Hoan Nhan đang được Thân Tống Hạo ôm trong lòng.