Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 327 :
Ngày đăng: 18:42 19/04/20
Mùng Hai tết âm lịch, Á Hi và Vũ Hinh lên máy bay trở về nước Mỹ, lúc ra sân bay tiễn hai người, Noãn Noãn cũng đi theo.
Noãn Noãn ngoan ngoãn dựa vào bả vai Thân Tống Hạo, cô bé im lặng nhìn Tằng Á Hi đứng gần đó, trong lòng đầy thắc mắc. Ba ba Á Hi mới rời đi một thời gian, bây giờ gặp lại bé nhưng lại không nói được tên Noãn Noãn, tại bé đã lớn thêm nên hình dáng đáng yêu của bé có nhiều thay đổi, hay là vì baba Á Hi có bạn gái mới nên đã quên mất Noãn Noãn rồi
Tằng Á Hi đi tới, Noãn Noãn đội chiếc mũ len trông thật dễ thương, anh đưa tay nhẹ nhàng bế cô bé từ trong lòng Thân Tống Hạo. Thân hình bé nhỏ và mềm mại của Noãn Noãn dựa sát vào ngực của anh, khác hẳn thái độ lanh lợi mà Á Hi đã từng thấy ở cô bé. Trong lòng anh cuộn lên từng hồi, từng hồi nỗi xót xa, lại chẳng rõ nguồn gốc nỗi xót xa này đến từ đâu.
"Chú...chú..." Noãn Noãn gọi không được tự nhiên, nhưng mẹ đã dặn dò như thế nên Noãn Noãn ành ngoan ngoãn vâng theo.
"Noãn Noãn à, sau này con phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ nhé, con hiểu không? Sau khi chú đi sẽ gửi về cho con thật nhiều đồ chơi đẹp, được không nào?
Noãn Noãn gật đầu, nghĩ một lúc rồi nói: "Con muốn có công chúa Bạch Tuyết, muốn có búp bê Baby với hai mươi tư bộ quần áo."
"Đồng ý, chú sẽ mua cho con tất cả những thứ đó." Á Hi cúi đầu hôn nhẹ Noãn Noãn, cố kìm chế không để rơi nước mắt.
"Chú ơi, chú sẽ còn trở về thăm con và mẹ nữa phải không?" Noãn Noãn hỏi nhỏ, trong lòng cô bé bất giác tràn ngập nỗi bi thương. Bé nắm chặt ống tay áo của Á Hi, thân thiết không muốn rời.
"Anh Á Hi, đã đến giờ rồi." Vũ Hinh đôi mắt cũng đỏ hoe, kéo tay Á Hi nhắc khẽ.
Mười bốn năm trôi qua, thời gian đã làm phai mờ đi toàn bộ mọi ước nguyện của cô. Tất cả sự kiêu hãnh, tất cả mọi ước mơ của cô giờ đây như tan biến, cô trở thành một người phụ nữ bình thường, lặng lẽ sống yên ổn mỗi ngày. Mười bốn năm trôi qua, Noãn Noãn cũng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp đến chói mắt, luôn là điểm sáng khi đi trong đám đông, tính tình xem ra hơi giống Văn Tĩnh.
Mười bốn năm qua, hình dáng núi sông đều có nhiều thay đổi, chỉ có Á Hi của cô, có thể đến chỗ nào để được nhìn lại anh một lần?
Vũ Hinh cuối cùng cũng đã lấy chồng, sinh con, cô mang toàn bộ tình yêu với Tằng Á Hi và cái chết của anh chôn sâu vào trong tim mình. Vào ngày giỗ đầu Á Hi, Vũ Hinh từ New Zealand đến nước Pháp.
Vũ Hinh nhất định để đứa con đầu tiên của mình làm con thừa tự cho Á Hi. Ngay trước mộ Á Hi, Hoan Nhan lựa chọn tìm tên cho đứa bé và ghi lại cẩn thận vào bên trong tả lót. Cuối cùng cô đã hoàn thành trọn vẹn lời hứa năm xưa với anh.
Chẳng biết đã mấy lần gió xuân thổi qua, đứng trước ngôi mộ đã xanh cỏ, đứa bé ngày nào bây giờ đã cao lớn hơn một chút, bọn họ cũng có phần già đi, chỉ có Á Hi vẫn giữ lại hình dáng anh tuấn, chưa từng thay đổi, trên bia mộ tấm ảnh của anh vẫn giữ nguyên màu sắc, nụ cười ôn hòa và ánh mắt đen láy của anh dường như đã in dấu trong lòng của cô.
Đây là những chuyện về sau này, tạm thời không nhắc tới.
Sau khi Á Hi rời thành phố được ba tháng, bên cạnh Hoan Nhan lại xảy ra một chuyện xuýt nữa làm sụp đổ chuyện lớn của cô. Chuyện này đã khiến cho cảnh xuân tháng tư thêm tối tăm bởi máu rơi đầm đìa, bụi bốc mù mịt.