Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 337 : Niềm vui đến chậm
Ngày đăng: 18:42 19/04/20
Hoan Nhan bật phì cười một tiếng, cắn day day lổ tai anh khẽ nói: “Này , anh vẫn còn nhịn tới khi nào?”
‘Tiểu yêu tinh!” Anh chợt gắt gao nhìn cô chăm chú, cắn răng thì thầm ra tiếng, nghiêng người đè cô xuống dưới thân thể mình. Nụ hôn cuồng nhiệt bao trùm.... Cánh môi cô đầy đặn giống như đoa hoa nở rộ, chất lỏng ngọt ngào và ngát hương làm anh không cầm được muốn được thưởng thức liền. Không biết qua bao lâu, hai người tựa hồ hô hấp không thông, anh mới buông cô ra, hơi thở nặng nề và dồn dập..... Hoan Nhan giơ tay lên, áo ngủ xốc xếch, nửa chặn nửa che dáng vẻ uyển chuyển mê hồn, đầu ngón tay viền quanh khóe môi của anh lau khô những giọt nước đọng mơ hồ, rồi giống như cố ý từ đôi môi lướt dần xuống cái cằm ngang nghạnh... Cô không biết, giờ phút này, nhìn dáng vẻ cô tóc tai tán loạn, hơi thở gấp gáp, gò má ửng hồng giống như hoa đào gặp nước, rơi vào đáy mắt anh thật mê người..... “Em lại đang cố ý... Câu - dẫn - anh!” Anh nói nhấn mạnh từng câu từng chữ, chợt há miệng vừa đúng cắn vào ngón tay cô, đầu lưỡi lướt qua trong nháy mắt, giống như dòng điện xẹt qua khắp người, Hoan Nhan không khỏi bật thốt thành tiếng: “Ông xã.....”
Cô không hiểu sao mình lại ngây ngốc hô một tiếng ông xã, sau đó như thiên lôi đụng đến địa cầu, người đàn ông kia dùng tất cả cuồng nhiệt để cho cô hiểu, trăm ngàn lần không thể đắc tội**** triền thân đàn ông.... “Bây giờ, em còn không thừa nhận đã quyến rũ anh?” Anh buông cổ tay cô ra, đem hai tay cố định ở hai bên cơ thể cô, cúi thấp người, hơn phân nửa sức nặng trực tiếp đè xuống người cô, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, anh xấu xa ở bên tai cô thì thầm: “Anh lúc ấy nói, muốn thực hiện rồi….”
“Cái gì?” Hoan Nhan giả vờ ngu ngốc, nhưng nét mặt không có tiền đồ đã đỏ bừng….”
“Em nói cái gì? Em có thể nhớ kỹ cảm giác này, anh đến cùng năm năm rồi không có gần nữ sắc!” Áo ngủ của cô bị anh tiện tay lôi để qua một bên, cơ thể trắng nõn như ngọc hiện ra trước mắt anh. Thân Tống Hạo giơ tay vuốt ve dọc theo cơ thể cô từ trên xuống dưới, này có lồi có lõm, so với năm năm trước quả thật không giống nhau.
“Thay đổi thật nhiều…” Anh vừa hôn cô, vừa xấu xa nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô.
“Chỗ nào?” Hoan Nhan bị anh hôn đến khó thở, đôi tay vòng lên vai anh, mềm mại như không có lực. Đầu ngón tay chạm vào trước ngực cô, anh oa oa nỉ non: “Chính là chỗ này, giống như so với trước kia….” Trong mắt ánh sáng khẽ lóe lên nhìn mặt cô càng lúc càng đỏ hơn, cũng không nghĩ nhịn được nữa, anh nghiêng người, hai tay cố định ở bên eo cô: “Bà xã….”
Dịu dàng thì thầm, trong nháy mắt anh đã tiến quân thần tốc, công thành chiếm đất….
“Uhm…. Hạo, chậm một chút….” Hoan Nhan chợt nhíu lông mày, cảm thấy hàng loạt đau đớn ập tới. Năm năm rồi, cô đối với chuyện vợ chồng này chưa kịp thích ứng.
“À, vậy mau đứng lên tắm thôi.” Anh cười đưa tay qua kéo cô, lấy áo ngủ thật dày bao phủ lấy cô, trực tiếp ôm cô đến phòng tắm. Hai người cùng nhau tắm rửa, thiếu chút nữa lại “lau súng cướp cò”. Nếu không phải anh thương cô tối qua mệt đến không còn hơi sức, e rằng lại hung hăng muốn cô thêm lần nữa…. Khi đi xuống lầu, đã đến giờ ăn trưa, Hoan Nhan nhìn khuôn mặt tươi cười của chị Tần, giận dữ trợn mắt nhìn Thân Tống Hạo.
“Đứa ngốc!” Anh xoa xoa tóc cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh: “Muốn ăn món nào, anh gắp cho em.”
“Tự em có thể làm được.” Hoan Nhan cầm đũa gõ một cái vào tay anh.
Thân Tống Hạo chỉ cười nhìn cô, trong mắt đều ánh lên vẻ thỏa mãn.
Cơm ăn được một nửa, điện thoại Thân Tống Hạo chợt vang lên, anh lấy ra nhìn thoáng qua rồi để lên bàn, không khỏi lầu bầu một tiếng: “Chủ nhật cũng không cho người ta nghĩ ngơi nữa, không nghe!”
“Anh nghe điện thoại đi, ngộ nhỡ có việc gì gấp thì sao?” Hoan Nhan nhìn anh, đem điện thoại đưa tới: “Bắt máy hỏi một chút đi, không phải việc gấp, bọn họ chủ nhật làm sao lại gọi điện thoại tới cho anh?”
“Có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Thân, xin mời ngài lập tức tới ngay công ty, các ngài trong Hội đồng quản trị đang cãi nhau ầm ĩ, khắp nơi đều là lời đồn đãi chuyện khu đất Thúy đê nhã trúc kia….”
Giọng nói oang oang trong điện thoại, đến Hoan Nhan ở phía sau anh cũng nghe rõ. Thân Tống Hạo bật đứng lên rời bàn ăn, mặc áo khoác vào cũng không kịp nói nhiều với cô, vội vã lấy xe ô tô chạy đến công ty.
Anh đi rồi, Hoan Nhan cũng không có tâm tình ăn cơm tiếp, suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không yên lòng. Sau đó gọi điện thoại cho Kỳ Chấn nhưng không ai nghe máy, gọi cho Trần Nhị cũng vẫn tắt máy. Tim Hoan Nhan như bị ai đè nén càng lúc càng trầm trọng hơn, cô ngồi không yên ở ghế salon, xoay mặt nhìn phía ngoài phòng khách…. Sắc trời u ám nặng nề cơ hồ muốn mưa, mây đen dày đặc như đè trên đỉnh đầu người, khiến cho không ai có thể thở nổi……