Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 340 : Không thể sinh con

Ngày đăng: 18:42 19/04/20


Thân Tống Hạo khẽ cười, ôm chặt cô vào trong lòng. Hoan Nhan không nhìn thấy được nét mặt mệt mõi của anh, tâm tình thoáng buông lỏng một chút. Lúc này cô mới phát hiện mình phát lạnh, run cầm cập.... “Lạnh quá...” Hoan Nhan nép mình sâu vào trong ngực anh, nũng nịu nhẹ nhàng nói.

“Ướt đến không còn chổ nào khô, không lạnh mới là lạ. Nhanh đi tắm, ngâm nước nóng một hồi sẽ bớt lạnh.” Thân Tống Hạo cưng chiều đưa tay nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô. “Em đến công ty tìm anh có chuyện gì không?”

“Thấy anh vội vã đi, em ở nhà cũng lo lắng ngồi không yên nên đến đây xem thử.” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn: “Ông xã, thật không có chuyện gì sao?”

“Dĩ nhiên rồi, em xem chồng em lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, lúc nào thì có chuyện gì áp chế được anh?” Anh gượng cười, sợ cô lo lắng.

“Ừm, em tin tưởng anh, ông xã.” Hoan Nhan từ trong ngực anh ngước đầu lên, ngón tay sờ vào khoảng ướt trước ngực anh, nâng lên khuôn mặt tươi cười nói: “Ông xã, anh cũng ướt...”

“Muốn anh tắm cùng em?” Anh cười nắm lấy khuôn mặt cô, cùng một chổ với cô cười cười nói nói, cảm thấy những phiền muộn trong lòng giảm bớt rất nhiều.

“Em mới không muốn.” Hoan Nhan xoay người đẩy cửa phòng tắm ra, nhưng chưa khóa lại. Thân Tống Hạo nhìn thấy không khỏi nở nụ cười, nhìn bộ đồ nửa người phía trên mình đã bị ướt, thuận tay cởi áo khoác ra: “Nhan Nhan, anh đến đây....”

Lúc xoay người đóng cửa, cô chợt tiến lại phía sau anh ôm chầm lấy: “Ông xã, em yêu anh.”

“Sao đột nhiên nhớ tới lại nói vậy?” Anh cầm tay cô, giọng nói hơi run rẩy một chút.

“Em chỉ muốn anh yên tâm, không phải lo lắng, em vẫn sát cánh cùng với anh. Cho nên anh an tâm lo công việc, không cần để ý chuyện ở nhà.” cô áp sát mặt vào lưng anh, nhẹ nhàng nỉ non.
Thay quần áo sạch xong, lại cùng ăn trưa với anh, Hoan Nhan mới ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của anh để tài xế đưa cô về nhà. Xe chạy còn chưa về đến biệt thự của hai người, điện thoại của cô chợt réo vang. cô nhấn nút nghe, là do Thích Dung Dung gọi tới.

Bà không nói gì nhiều, chỉ muốn cô mau chóng tới gặp mặt. Giọng nói nghe không được vui vẻ lắm, cùng với người hôm qua nói chuyện với cô thật giống như hai người. Trong lòng Hoan Nhan hơi thấp thỏm, mẹ chồng cô từ trước tới giờ không nhìn xa nhiều, lần này bà lại muốn gì?

Lúc đến nhà họ Thân, vừa đúng lúc tạnh mưa, Hoan Nhan xuống xe đi vào phòng khách. Thích Dung Dung và Thân Thiếu Khang đều ở đây, nét mặt hai người đều nghiêm nghị. Thấy cô đi vào, ngay cả một câu hỏi han cũng không có!

Thấy một xấp giấy để trên bàn trà, Hoan Nhan liếc mắt nhìn cũng không để ý đến, chỉ dịu dàng chào hỏi: “Cha, mẹ hai người tìm con có chuyện?”

“Nhan Nhan, trước hãy ngồi xuống.” Thân Thiếu Khang mới vừa cất tiếng, Thích Dung Dung vừa nặng nề để ly trà xuống bàn vừa liếc nhìn ông: “Ngồi cái gì mà ngồi, ông nói nhiều quá!”

Thân Thiếu Khang thở dài, thương hại liếc nhìn Hoan Nhan, cũng không lên tiếng nữa.

“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Hoan Nhan cũng không ngồi, chỉ cảm thấy thái độ của bà khiến cô thêm bất an.

“Tự mình xem đi! Xem mình làm ra chuyện tốt gì, ta biết, cái người phụ nữ này căn bản cũng không hiền lành gì. Hừ, còn gạt ta! cô muốn cho nhà họ Thân chúng ta không con không cháu mà!” Thích Dung Dung vừa giận dữ mắng, vừa đem xấp hồ sơ bệnh lý thật dày quăng tới trước mặt Hoan Nhan…