Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 342 : Mẹ con không được gặp nhau
Ngày đăng: 18:42 19/04/20
Cô chợt nhớ ra, vừa mới rồi khi đến nhà họ Thân cô không nhìn thấy Noãn Noãn. Hôm nay là Chủ nhật, trời lại mưa to, ngày hôm qua Thích Dung Dung liền đem Noãn Noãn đón đi, mà nơi đó lại không thấy Noãn Noãn, vậy con bé hiện đang ở nơi nào đây?
Hoan Nhan tay chân luống cuống đi gọi điện thoại, sau khi bấm số điện thoại bên kia, cô vẫn còn cảm thấy tim đập thình thịch, thình thịch cuồng loạn, Noãn Noãn chính là mạng sống của cô, nếu như con bé xảy ra chuyện gì..."A lô! Ba à, Noãn Noãn đâu rồi ạ?" Hoan Nhan vừa nghe thấy tiếng Thân Thiếu Khang, lập tức hỏi dồn dập.
Đầu dây bên kia im lặng chốc lát, tiếp theo là một tiếng thở dài thật dài: "Nhan Nhan à, con đừng sốt ruột, con cũng biết rồi đấy, mẹ của con, con người của bà ấy tuy nói năng chua ngoa, nhưng tâm mềm như đậu hủ, bà ấy nói tạm thời không để cho Noãn Noãn gặp con, thật ra thì cũng chỉ là nói lẫy, chờ bà ấy hết giận, ba lại tiếp tục khuyên nhủ bà ấy."
"Tại sao lại không cho con gặp Noãn Noãn? Con là mẹ của Noãn Noãn, tại sao bà ấy lại không cho con gặp Noãn Noãn?" Hoan Nhan phát điên rống lên, cô cảm thấy toàn thân lạnh như băng, lồng ngực bị lời nói của Thân Tiếu Khang ép đến mức sắp không thở nổi, sắp hít thở không thông.
"Bà ấy còn đang tức giận bởi chuyện vừa mới rồi,... Nhan Nhan, con đừng vội mà, nhất định hai ngày nữa Dung Dung sẽ nguôi thôi, con đừng lo lắng, nếu bà ấy không đem trả Noãn Noãn, hôm ấy ba tự mình đem Noãn Noãn đưa trở về cho con, có được hay không? Con đừng miễn cưỡng bà ấy được không, ba sợ nếu dồn ép quá thì bà ấy sẽ buộc A Hạo và con xa nhau, con cũng biết tình thế hiện tại mà.."
"Ba, cám ơn ba..." Hoan Nhan vô lực mở miệng, cô bấm chặt lòng bàn tay. Sao cô có thể ngu như vậy được nhỉ? Tại sao vừa rồi cô không đón Noãn Noãn trở về nhà chứ?
"Noãn Noãn hiện tại đang làm gì vậy ba? Con bé bắt đầu bước vào cuộc thi đầu tiên của năm học thứ nhất. Ba, con xin ba hãy nói với mẹ, để mẹ hướng dẫn cho Noãn Noãn làm bài tập nhiều hơn."
"Hôm nay anh muốn ở cùng em." Anh cầm cổ tay của cô, bao nhiêu phiền não trong lòng đều vứt bỏ. Bận bịu suốt một buổi chiều, vậy mà vẫn chưa tìm ra một chút manh mối của sự việc. Thân thị vốn đã xây dựng các mối quan hệ xã hội tới từng vị trí lãnh đạo chủ chốt quan trọng, nhưng dường như có cùng ước hẹn, họ đều phái người mang tiền nhất nhất đem trả lại. Anh không ngốc, biết trong chuyện này nhất định là có người cố ý chĩa mũi nhọn vào Thân thị, mà mục đích, đến người đi đường cũng biết thật rõ ràng: Phá hủy Thân thị.
"Vâng, anh cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày nay anh làm thêm giờ nhiều như vậy, chắc là mệt mỏi lắm." Cô cứng cỏi cười vui, giơ tay lên vuốt ve trên mặt của anh, trái tim từng hồi, từng hồi co rút đau đớn, rồi nhanh chóng bao phủ khắp người cô.
"Thật mệt chết đi được, anh cũng không muốn làm..." Anh mở miệng cười, dứt khoát ôm cô cùng nhau nằm ở trên giường, nhắm mắt, mệt mỏi lầm rầm: "Nhan Nhan, em nói xem, nếu như anh không làm cái chức tổng giám đốc, không có thân phận hiển hách như bây giờ, cũng không có có nhiều tiền như vậy, em còn có nguyện ý gả cho anh nữa không?"
Hoan Nhan không chút nghĩ ngợi nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Anh là Thân Tống Hạo, chỉ cần anh vẫn là Thân Tống Hạo, chỉ cần em vẫn còn là Hứa Hoan Nhan, em vẫn sẽ tiếp tục yêu anh, vẫn yêu mãi mãi, yêu cho đến ngày chúng ta cùng nhau chết đi."
Thật ra thì cô đã biết hết mọi chuyện, buổi sáng đi công ty, đụng phải Trần Nhị một cái gần như bể đầu sứt trán, từ lời nói của anh, cô mơ hồ hiểu được đã xảy ra điều gì, chính là vấn đề về mảnh đất kia, cô mấy ngày nay bận rộn quá, cũng quên không hỏi Kaka xem ngày đó Lâm Thiến tìm cô ấy, đến tột cùng muốn nói cái gì, tại sao mọi chuyện lại ồn ào tới mức như vậy!
"Nhan Nhan... Nếu như anh sớm hiểu ra một chút, nhất định sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy." Lòng Thân Tống Hạo thật xúc động, cũng là cảm thấy vô cùng thỏa mãn, anh vẫn luôn mong đợi, vẫn luôn khát vọng sẽ có một người chỉ thuần thuần túy túy yêu anh, mà không hề có một chút xíu vụ lợi trong tình cảm đó sao?