Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 366 : Tặng em một bó hoa hồng

Ngày đăng: 18:42 19/04/20


“A Hạo! Mẹ là mẹ ruột của con! Con không thể đối xử với mẹ như vậy! Mẹ không làm chuyện gì cả. Đứa bé trong bụng Minh Tranh là của vị hôn phu cô ấy! Không có quan hệ gì với con!” Bà vừa nói vừa chạm nhẹ vào người Thái Minh Tranh.

Thái Minh Tranh hơi sửng sốt, sau đó phản ứng kịp. Cô lập tức khóc thành tiếng, khẩn trương nhìn Thân Tống Hạo: “Thân tiên sinh, ngài đã nói oan cho bác gái, xử oan cho tôi rồi! Sao bác gái lại bỏ thuốc cho ngài chứ!”

“Cô câm miệng lại cho tôi!” Thân Tống Hạo trở tay đẩy cô ra, nhếch miệng cười lạnh nói: “Vậy cô nói cho tôi biết, những dấu hôn trên người tôi do đâu mà có?”

“Tôi… Tôi….” Thái Minh Tranh nói không ra lời, cô ngập ngừng hồi lâu. Len lén giương mắt nhìn sang, đúng lúc chạm vào ánh mắt sắc bén, lạnh lùng của anh, tận đáy lòng run rẩy không thôi. Rồi như là những uất ức bị dồn nén từ lâu lắm, cô kích động bật thốt lên: “Phải, tôi yêu anh. Tôi yêu anh từ bảy năm trước cho tới bây giờ…”

Thích Dung Dung nhìn dáng vẻ cô mất khống chế, bà trừng mắt nhìn cô: “Minh Tranh….”

“Cho nên đêm hôm ấy, sau khi anh uống say. Vừa vặn lúc đó tôi đến thăm bác gái, nên….” Thái Minh Tranh cúi đầu cười, nước mắt chảy tràn trên mặt: “Nên tôi mới hôn anh… Có phải anh rất khinh thường tôi? Đã có vị hôn phu mà còn ôm một người đàn ông khác hôn đến chết đi sống lại?”

“Chỉ có vậy thôi sao?” Thân Tống Hạo không muốn nghe nữa, chán ghét cắt ngang lời nói của cô…tiếp tục hỏi.

Thái Minh Tranh cười, đau khổ nói: “Ngược lại tôi thật hy vọng, được một lần cùng anh cá nước thân mật…”

“Minh Tranh!” Trong lòng Thích Dung Dung thật hồi hộp, bà khẩn trương nhìn cô, chỉ sợ cô nhất thời mất khống chế lại bất ngờ nói ra những điều không nên nói.

“Chẳng qua anh uống say đến không biết gì, luôn miệng kêu tên Hoan Nhan, nên đẩy tôi ra. Lúc đó tuy là anh rất say, nhưng vẫn lẫm bẫm nói trên người Nhan Nhan không phải mùi hương này…”

Thái Minh Tranh cắn môi nói, trong lòng tràn ngập đau khổ. Những lời giải thích của cô có phân nửa là sự thật. Nếu cô chết cũng không nhận, vậy anh càng hoài nghi nhiều hơn. Đã vậy thì tìm đường sống trong chổ chết nói ra một chút sự việc, anh chắc sẽ tin tưởng hơn…

Quả nhiên, sau khi nghe lời cô giải thích, nét mặt anh giãn ra một chút. Thích Dung Dung thở phào nhẹ nhõm, tay che ngực nơi trái tim đang nhảy thình thịch, miệng lẩm bẩm niệm Phật.
Anh quay người sang cười cười, đưa bó hoa cho người làm cắm vào bình, lại ngượng ngùng ngồi bên cạnh cô: “Em ở nhà có chuyện gì không?”

“không có chuyện gì, chỉ hơi nhàm chán. Em muốn đi làm trở lại.”

“Ông xã nuôi em không tốt sao?” một bên anh đùa nghịch với lọn tóc mềm mại của cô, một bên dịu dàng trò chuyện.

“Em không phải chim vàng quý hiếm gì, vả lại Noãn Noãn đã lên tiểu học, anh lại bận rộn thế kia. Hằng ngày chỉ mỗi mình em ở nhà, cực kỳ buồn chán.”

thật ra cô không định nói cho anh biết, chỉ sợ có ngày nào đó phát sinh ra sự tình gì. Ngoại trừ anh ra, trừ cái nhà này thì cô chỉ có hai bàn tay trắng.

“Đến công ty anh làm việc đi.” anh cũng không từ chối, nhưng lo cô đến nơi khác làm việc vất vả, bị người khinh dễ.

“Em có thể làm việc gì trong công ty anh?” Hoan Nhan hơi bất mãn, nhưng lại ranh mãnh ý đồ xấu xa tính toán. Cả ngày kề cận cận coi chừng anh, đây cũng không tính là chuyện xấu. Ít nhất không người nào có thể tới trêu ghẹo anh.

“Làm thư ký cho anh.” Anh cười, gương mặt điển trai vẫn như trước đây. Hoan Nhan quay mặt sang nhìn thấy khóe môi của anh lười nhác giương lên một nụ cười. Trong thoáng chốc, cô như thấy lại dáng vẻ của anh nhiều nămvề trước. Thời gian trôi nhanh như nước chảy, cô cảmthấy mình hiện tại già rồi, anh thì vẫn dáng dấp phong độ điển trai như xưa...

Hoan Nhan cúi đầu thở dài, cũng người đàn ông như vậy ở chung một chỗ, áp lực thật ghê gớm.

“Lại đang nghĩ vẩn vơ gì đấy?” Anh kéo tai cô, cả người tùy ý tựa vào lưng ghế sa lon. Nhìn dáng vẻ mê hoặc lòng người của anh, Hoan Nhan trừng mắt nói: “Anh có phải giống như trên ti vi nói vậy, ăn phải cái gì không thể sinh con, nên cứ trẻ mãi vẫn không già?