Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 374 : Sắp chết nên ép buộc

Ngày đăng: 18:42 19/04/20


Anh tắt điện thoại, bảo quản gia chuẩn bị xe. Lúc đó mới đi qua chổ ghế sa lon, lấy áo khoác choàng lên người Hoan Nhan: “Nhan Nhan, chúng ta đến bệnh viện.”

“Có chuyện gì vậy ba?” Noãn Noãn với sự giúp đỡ của mẹ, mặc áo lông thật dày vào người. Cô bé nhìn vẻ mặt đau buồn của ba lo lắng hỏi.

“Ông nội ngã bệnh, chúng ta mau đến thăm ông.” Thân Tống Hạo sờ vào gương mặt nhỏ nhắn của con gái, miễn cưỡng nở nụ cười.

Khuôn mặt nhỏ bé của Noãn Noãn nhíu lại, ông nội thương cô bé nhất. Thế mà bây giờ ngã bệnh rồi, cô bé nhất định phải đi thăm ông. Cô bé còn muốn mang theo bánh kẹo mình thích ăn nhất vào cho ông nội.

“Ba, chờ con một lát.” Noãn Noãn lập tức tránh khỏi Hoan Nhan, lạch bạch chạy lên lầu. Chỉ chốc lát sau, ôm một bịch kẹo to xuống: “Ba, chúng ta mau đi nhanh một chút.”

“Ngoan.” Thân Tống Hạo nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của con gái không khỏi chua xót. Anh khom lưng bồng con gái lên tay, lại kéo Hoan Nhan cùng đi ra ngoài.

“Ông xã, ba sẽ không có chuyện đâu.” Trong lòng Hoan Nhan lo sợ không nói nên lời. Bầu trời bên ngoài đen thẳm, chỉ có tuyết đọng trên mặt đất chiếu lên ánh sáng nhàn nhạt, làm người ta càng thêm áp lực nhiều hơn.

“Anh không biết.” Thân Tống Hạo thở dài nói ra. Đã nhiều năm rồi, anh vì ghét Thích Dung Dung lại bực ba của mình quá yếu đuối, bất lực nên cũng xem thường ông. Vì thế rất ít khi trò chuyện với ông, hiếm khi gọi ông một tiếng ba. Thậm chí ngày lễ. ngày tết anh cũng không về nhà sum họp với ba mẹ. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ…. Đột nhiên ba mình phát bệnh nhanh như vậy….

“Không có chuyện gì đâu.” Hoan Nhan nắm chặt tay anh: “Ba là người tốt, sẽ không có việc gì.”

“Chỉ mong là như vậy.” Thân Tống Hạo lại nhẹ thở dài, rơi vào trầm mặc.

Hoan NHan nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, cũng không biết phải an ủi anh như thế nào, đành nắm tay anh thật chặt. Khi ngồi vào trong xe, cô ôm anh nhẹ nhàng vào trong ngực mình.

Trên mặt anh cũng không biểu hiện cảm xúc gì. Ngoài mặt nhìn có vẻ như là kiên định, bình tĩnh. Nhưng Hoan Nhan biết, từ thân hình đang căng thẳng kia, còn có ngón tay khẽ run rẩy. Cô có thể cảm nhận được, trong lòng anh đang vô cùng thắc thỏm lo âu.
“A Hạo, ba thật xin lỗi con.” Thân Thiếu Khang cố gắng nói chuyện. Trong đầu chợt nhớ tới chuyện Thích Dung Dung nói lúc trước. Bất đắc dĩ ông lắc đầu, thở thật dài…

“Ba nên nghĩ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, chuyện gì cũng không cần nói bây giờ.”

“A Hạo, ba e là mình không qua được… Chỉ là còn mấy tâm nguyện vẫn chưa thực hiện. Con nghe ba nói, nhớ cho kỹ, thay ba xử lý có được không?”

Thân Thiếu Khang nắm tay con trai, nói từng chữ từng câu.

Thân Tống Hạo trong lòng đau đớn không nói nên lời, anh gật đầu liên tục: “Ba, ba nói cái gì con đều đồng ý…”

“ Ba không thể nhìn thấy cháu đích tôn của mình ra đời…. Khi xuống suối vàng làm sao dám đối mặt với ông nội con?” Thân Thiếu Khang nắm chặt tay anh, ông vốn không đồng tình cách làm của Thích Dung Dung. Chuyện ập tới bất ngờ, ông thế mà may mắn, may mắn Thái Minh Tranh lại mang thai, là con trai của a Hạo.

“Ba, con nghĩ ông nội rất thương con và Nhan Nhan. Ông sẽ không trách chúng ta. Huống chi tụi con còn có Noãn Noãn, con bé cũng là người nhà họ Thân. Có con bé vậy đủ rồi.”

“Nói bậy!” Thân Thiếu Khang vỗ mạnh xuống giường, thở hổn hển, dồn dập: “Cơ nghiệp nhà họ Thân chúng ta tích góp nhiều năm như vậy, không lẽ con muốn nó mất trong tay con sao? Ba chết xuống dưới rồi làm sao nhìn mặt, ăn nói với ông nội con đây?”

“Nhưng, Nhan Nhan vợ con….”

“Ba biết rõ Nhan Nhan không thể sinh…. Mấy người trong Hội đồng quản trị cũng biết, Thân Tử Kiện tất nhiên cũng biết. Chờ khi ba vừa chết, bọn họ liền lấy lý do Nhan Nhan không thể sinh con nối dõi, muốn Thân Tử Kiện quay lại đây. A Hạo, đến lúc đó con tính như thế nào?”