Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 376 : Người sắp chết...

Ngày đăng: 18:42 19/04/20


"Nhan Nhan à, có lẽ chú ba của A Hạo đã nghe được điều gì đó, chú ấy cũng là một người có năng lực. Nếu như A Hạo lớn hơn khoảng mười tuổi, ba liền một chút cũng không lo lắng, nhưng mà tuổi nó còn trẻ, lại chưa trải đời nhiều, sợ rằng đấu không lại chú ba. Huống chi chú ấy có hai đứa con trai, hiện tại lại có hai cháu trai. Ban đầu cha của chú ấy và ông nội của A Hạo cùng nhau ra ngoài xây dựng sự nghiệp, uy tín ở Thân thị so với A Hạo cũng không kém, hiện tại chú ấy đã trở lại. . .

So với sáu năm trước lúc còn ở Singapore còn đáng sợ hơn, bởi vì trong hội đồng quản trị, đến tám mươi phần trăm đều quay lưng lại với A Hạo. Nguyên nhân là bởi lời đồn đại tình nghĩa vợ chồng sâu nặng giữa con và A Hạo. A Hạo sẽ không chịu bỏ con, cho dù con không thể sinh con, nó cũng sẽ không tái giá với người khác, mà những lão già trong hội đồng quản trị lại quyết định, không đồng ý để A Hạo giao phó sự nghiệp của Thân thị đã tồn tại trăm năm, cho con bé Noãn Noãn.

Bọn họ tư tưởng rất thủ cựu, không thể so với những ông trùm trong giới kinh doanh ở nước ngoài kia. Cho dù bây giờ là ở Hongkong, con cũng đã nghe thấy có gia tộc nào cưới vợ cho con, nếu con dâu không sinh hạ được con trai làm sao có thể ngồi vững vàng trên ghế Thiếu phu nhân đây?

Mà chuyện con gái thừa kế gia nghiệp quả thực là chuyện vô cùng hiếm hoi. Ba nói chuyện này với con, ba thừa nhận đứa bé kia, cũng chỉ là bởi vì ba không muốn khi xuống dưới đất không có mặt mũi nào mà nhìn thấy ông nội con mà thôi. . ."

Thân Thiếu Khang vừa nói vừa khóc không thành tiếng, cả đời này ông không được cha mình tiếp đón. Cuộc đời ông cũng không có chí hướng gì lớn, chuyện duy nhất đáng giá để ông kiêu ngạo chỉ là có đứa con trai A Hạo này.

Nếu mà ông cứ như vậy dung túng để A Hạo đem Thân thị mà cha mình khi còn sống đã ngàn phòng vạn phòng, chắp tay dâng cho người khác, ông làm sao có mặt mũi để thấy cha của mình đây?

"Ba à, con rất hiểu mà, người không cần nói, mau nằm nghỉ ngơi thật tốt đi, vẫn còn nhiều thời gian. Hơn nữa bản lãnh của A Hạo ba cũng không phải không biết, người không cần lo lắng, cứ chờ nhìn xem A Hạo đem Thân thị kinh doanh một năm so một năm được rồi."

Hoan Nhan cuống quít giúp ông vuốt xuôi nhịp thở, dịu dàng khuyên nhủ. Thật ra thì trong lòng cô thực sự rất bình tĩnh, cũng không bởi vì kết quả xuất hiện như vậy mà hận A Hạo, hoặc là nổi cáu với anh tại sao lại làm ra chuyện như vậy, mà chỉ là có chút đau lòng. . . Đau lòng vì người mẹ ruột thịt của anh, đối với con trai mình mà lại làm cái chuyện bỏ thuốc như vậy!

Ba cũng đã nói, hết thảy mọi chuyện đều do Thích Dung Dung bày đặt, nhưng việc bày đặt này, cũng không phải là trăm hại không một lợi, bây giờ không phải là đã có tác dụng rồi sao?

"Nhan Nhan, vậy còn con thì làm sao đây? Ba làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, nhà họ Thân nhà khi dễ con như vậy, thực sự con cũng không để tâm sao?"

" Làm sao có thể nói không để tâm chứ?" Hoan Nhan khẽ thở dài, "Con được đến lúc này cũng đã thỏa mãn rồi, huống chi, A Hạo không phải cố ý làm ra chuyện tổn thương đến con, ba cũng nói đây là chuyện do người khác sắp đặt, còn nếu như con vì vậy mà không tin tưởng anh ấy, hận anh ấy, thì cũng coi như là con đã yêu nhầm người rồi."

"Ba à, người không cần phải để ý đến con đâu, chuyện thuyết phục A Hạo cứ để con làm, tóm lại ba không cần phải lo lắng."

"Con gái ngoan, thật là làm cho con uất ức rồi. . . Nhà họ Thân chúng ta thật có lỗi với con mà. . ." Thân Thiếu Khang vô lực lắc đầu một cái, trong chốc lát những giọt lệ già nua chợt lăn xuống.
Thân Tống Hạo gấp gáp giải thích với cô, nhưng cô chỉ nhìn anh cười... cười, cười đến khi nước mắt liền rớt xuống... như vậy cô càng đau lòng cho anh. Cho đến bây giờ, anh vẫn còn chưa biết sự thật của câu chuyện... đến bây giờ, anh vẫn không biết, anh bị người mẹ ruột thịt của mình tính kế...

Hết thảy mọi tội lỗi cũng chẳng qua cũng chỉ vì một đứa bé... nếu như cô có thể cho sinh con cho anh thì tốt đẹp biết bao?

"Nhan Nhan, em đừng khóc, đừng khóc. . ." Anh đau lòng nhìn cô, vừa tức lại vừa vội vã: "Đã nói em đừng nghe những lời hồ ngôn loạn ngữ của ba, hết lần này tới lần khác em không tin. Bây giờ có lẽ vì chuyện này đã khiến cho trong lòng em trở nên có sự xa cách, khiến cho em khó chịu... vậy em có biết rằng trong lòng anh cũng không hề dễ chịu chút nào không?"

"A Hạo. . . Thái Minh Tranh đúng là mang thai con của anh, sở dĩ anh không biết, là bởi vì. . ."

Cô cắn môi dưới, nhìn thần sắc đầy kinh ngạc của anh, chỉ cảm thấy đáy lòng mình thật hoang vắng. Cõi đời này tại sao lại có những chuyện tàn nhẫn, phức tạp đến như vậy?

"Thân phu nhân... bà ấy... cho anh uống thuốc mê. . ." Hoan Nhan vừa nói xong, cũng cảm giác được vòng tay đang ôm cánh tay của mình đột nhiên liền cứng lại. . .

Cô sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn, Thân Tống Hạo vẻ mặt không dám tin, anh trông giống như là một bức tượng bằng đá cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích.

"Ông xã?" Hoan Nhan nhẹ nhàng lay lay anh, nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích.

"Ông xã, anh làm sao vậy. . ." Trái tim Hoan Nhan căng thẳng, cô cuống quít dùng sức lại lay lay anh, kinh hoảng kêu lớn.

"Anh không tin, em đang gạt anh đúng không, Nhan Nhan?" Anh cũng cười cười cầm vai của cô, giống như kiểu một đứa bé một, đơn thuần hỏi lại.

"Bà ấy tại sao có thể đối với anh như vậy được đây... dù sao anh cũng là con trai duy nhất của bà ấy mà." Thanh âm của anh dần dần thay đổi, có chút khàn khàn, nhưng nụ cười đầy vui vẻ càng thêm sâu.