Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 388 : Trùng hợp không thể tưởng

Ngày đăng: 18:43 19/04/20


Hoan Nhan nghe anh nói xong, cảm thấy cả trái tim dường như bành trướng ra, hạnh phúc dạt dào và thỏa mãn không nói nên lời, cái loại hạnh phúc này tới quá mãnh liệt, sắp làm cho cô đầu váng mắt hoa rồi.



Đêm cuối cùng, ánh trăng ở Hải Nam rất diễm lệ. Họ ở căn phòng ngó ra hướng biển. Đẩy cửa ban công ra, dường như có thể ngửi được hương vị gió biển thổi vào mặt. Trong không khí mang theo vị mặn chát giống như khẽ vươn tay là có thể chạm vào ánh trăng sáng như một dãy bạc, cảnh sắc xinh đẹp như chốn bồng lai. . . . . .



Thời điểm bọn họ quấn lấy nhau, Hoan Nhan nhịn không được trong lòng thầm cầu nguyện, xin cho hai người họ một đứa trẻ nữa, xin cho bọn họ không còn trở ngại gì có thể ở chung với nhau, xin cho cô được ích kỷ một lần, có được trọn vẹn người đàn ông cô yêu.



Cô hy vọng trời cao có thể nghe được lời cầu nguyện của cô, không để cho bọn họ thêm khó khăn nào nữa.



Vừa xuống máy bay, đưa Hoan Nhan đi về nhà nghỉ ngơi trước, bên đây Thân Tống Hạo còn chưa kịp đến công ty, liền bị Thích Dung Dung chặn lại trong xe.



"A Hạo, con lập tức đi với mẹ đến bệnh viện, làm kiểm tra toàn diện một lần." Thích Dung Dung giống như là trở thành người khác, sắc mặt nghiêm túc và nhiều lo lắng.



"Làm kiểm tra cái gì?" Thân Tống Hạo liếc nhìn bà một cái, vẫn bước xuống xe, đi vòng qua bà chuẩn bị vào công ty.



“A Hạo, không được chậm trễ, lập tức cùng mẹ đến bệnh viện, coi như mẹ xin con!" Thích Dung Dung hai mắt đỏ lên, vừa nghĩ tới tối hôm qua sau khi kiểm tra đã có kết quả đáng sợ kia, bà cảm thấy da đầu tê rần, trời ạ, bà chỉ có đứa con trai này, nó là sinh mạng của bà, nếu như xảy ra chuyện gì, bà thật không muốn sống nữa!



"Có chuyện gì mà bà không giải thích được? Tôi đang yên đang lành tại sao phải đi làm kiểm tra?” Thân Tống Hạo kinh ngạc nhìn bà, anh bất mãn đẩy tay bà ra, tiếp tục cất bước đi tiếp. Chính trong lúc này, điện thoại di động để trong túi chợt reo ầm ĩ, Thân Tống Hạo không quan tâm Thích Dung Dung đứng một bên nói nhảm, nhìn thấy là Trần Nhị gọi tới liền bắt máy.



"Hạo tử, anh mau đến bệnh viện một chuyến đi. Đúng rồi, là bệnh viện nhà tôi. Tôi ở đây chờ, anh phải lập tức đến làm kiểm tra, không thể chậm trễ hơn nữa!”



Giọng nói gấp rút của Trần Nhị truyền đến, khiến đầu óc Thân Tống Hạo càng thêm mờ mịt: “Trần Nhị, anh bị cái gì vậy, tôi đang khỏe mạnh tại sao phải làm kiểm tra ?"




"Loại chuyện đó, mẹ làm sao chứng kiến, mẹ chỉ đưa Minh Tranh vào phòng con xong rồi đi ra..." Thích Dung Dung cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của Thân Tống Hạo.



"Vậy bà cứ như vậy mà chắc chắn đứa bé trong bụng cô ta là con của tôi?" Thân Tống Hạo cười lạnh: "Kết quả kiểm tra cô ta đã bị Aids, tại sao tôi không có bị? Tôi chỉ chung đụng với mỗi Nhan Nhan, mà Nhan Nhan cũng không bị, điều này đã nói lên cái gì? Ba đã nói qua phải làm giám định gien, vừa khéo làm sao sức khỏe cô ta cũng không tốt? Là cô ta sợ, bởi vì căn bản đứa bé kia không quan hệ gì với tôi. Cô ta làm như vậy, chẳng qua là lừa dối bà mà thôi! Bà thật ngây thơ tin tưởng, còn chăm sóc cẩn thận cho cô ta!"



"A Hạo, con nói....Đứa bé kia không phải là của con?" Thích Dung Dung trơ mắt, bà tự nhận là mình làm mọi việc rất hoàn mỹ, chưa từng nghĩ tới đứa bé này không là của A Hạo!



Nhưng rõ ràng Minh Tranh có nói, cô vì A Hạo thủ thân như ngọc, hơn nữa tính thời gian thụ thai đứa bé cũng đúng mà.



"Bà không tin, vậy thì chờ tôi đi làm kiểm tra, nếu như cô ta có mang theo vi khuẩn (virus), mà tôi không có như vậy chân tướng sự việc lập tức sáng tỏ."



"Được, được...." Thích Dung Dung ậm ừ đáp lời, trong lòng từng hồi ảo não và hối hận, bà ngàn chọn vạn tuyển mới chọn được một người con dâu, ai dè lại chọn trúng người không biết liêm sỉ, haizzz, lòng dạ phụ nữ thâm sâu thật đáng sợ!



Đến bệnh viện, Trần Nhị trong lòng như lửa đốt đã đứng sẵn ở ngoài cửa đón rồi, gấp rút đưa Thân Tống Hạo đi lấy máu làm xét nghiệm. Trần Nhị nhìn xung quanh không có ai, mới nhỏ giọng hỏi: "Hạo tử, anh nói thật với tôi, anh có cảm giác chỗ nào trên người mình không thoải mái không?"



"Cậu nhìn bộ dáng của tôi giống như người không thoải mái sao?" Thân Tống Hạo nện một quyền vào vai của hắn: "Tên thối tha này tôi cho cậu biết, hiện tại tôi cảm thấy mình thật nhẹ nhõm, tôi có thể cự kỳ chắc chắn nói cho cậu biết, Thái Minh Tranh người phụ nữ này, căn bản tôi không có chạm qua, đứa bé kia, cũng không phải là tác phẩm của tôi. Giữa tôi và Nhan Nhan, thật sự là sạch sẽ, trong sạch, không có một chút xíu ngăn cách trở ngại nào!"



"Aids cũng có kỳ thời kỳ ủ bệnh, ngộ nhỡ như anh vẫn chưa đến thời kỳ phát tác ra?"



"Từ trước đến nay tôi chỉ ở cùng một chỗ với Nhan Nhan, Nhan Nhan cũng không có bất cứ chuyện gì, hơn nữa, vài năm nay tôi đây bên ngoài cũng không có chạm qua phụ nữ, vậy từ đâu tôi bị nhiễm loại bệnh này?"