Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 390 : Noãn noãn làm mối, duy an hẹn hò
Ngày đăng: 18:43 19/04/20
Hoá ra nếu bị người khác hiểu lầm, hắt nước bẩn vào người có cảm giác thật khó chịu.
Đột nhiên anh nhớ tới hồi ly hôn Hoan Nhan, ngày ấy anh cũng đã hiểu lầm cô vụng trộm chiếm đoạt những đồ trang sức đeo tay làm từ ngọc quý kia...
không khỏi cũng có chút áy náy, muốn nói với cô một câu, rất nghiêm túc nói một câu: “ thật xin lỗi.” Anh cầm điện thoại di động vừa định gọi thì tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc trên máy bay riêng chợt vang lên.
Anh đưa tay nhấn nút phía dưới chiếc ghế xoay, cưỡng trả lời: "A lô, ai vậy?" "Con trai, bây giờ Thái Minh tranh đã biết sự thật, nó đang ầm ĩ ở bệnh viện muốn tìm cái chết..." Thích Dung Dung cảm thấy đau đầu đến mức không sao nói nổi.
Lúc trước bà bị mù hay sao mà lại đi tìm một người phụ nữ như thế được chứ? Từ khi nào ánh mắt của bà trở nên quá kém cỏi như vậy nhỉ? "Cô ta muốn đi tìm cái chết, mặc kệ cô ta, dù sao cô ta có sống thì cũng là sống không bằng chết." Thân Tống Hạo nhướng mày, nói phớt tỉnh.
"Nhưng mà...
nhưng mà..
bây giờ bên ngoài bệnh viện đều có ký giả canh chừng, con bé sống chết thề đứa bé kia là của con..." "Không phải là bà rất có khả năng chịu đựng sao? Ai chọc thủng chỗ nào, thì người ấy tự đi vá lại!" Bụp! Thân Tống Hạo cúp điện thoại.
Đối với Thích Dung Dung, đúng là anh đã từng hận bà đến tận xương, nhưng hận thì sao đây? Công ơn sinh thành nuôi dưỡng rộng lớn như trời biển, cho dù bà có làm nhiều chuyện xấu đi chăng nữa, anh thật sự cũng không thể nào cầm đao giết bà được...
Chẳng qua đây là vạn bất đắc dĩ anh mới nói vậy, cũng như bất kỳ một người nào khác, nếu đã từng bị cha mẹ mình ép buộc đến nỗi phải chịu sự tổn thương quá mức, thì cũng có sự bất đắc dĩ ấy thôi.
Nếu như...
nếu như bà có thể đối xử với Nhan Nhan tốt hơn một chút, tương đối chân thành thật ý hơn một chút, có lẽ anh sẽ bỏ qua cho bà một vài chỗ sai lầm.
Rất nhanh chóng, cuộc đời của Thái Minh Tranh chuyển qua một trang tối đen.
Đứa bé trong bụng của cô ta do không dùng một chút nào các biện pháp phòng ngừa, cho nên không tránh khỏi bị lây nhiễm mầm bệnh AIDS.
Đến khổ, quả bóng, trong mắt con bé chỉ có thể nhìn thấy sự tròn trịa, đương nhiên khiếu thẩm mỹ của nó chỉ có thể là như vậy…
“Quả cam” đó xoay người lại, nhìn từ xa thấy một khuôn mặt tròn tròn nhìn sang bên này! Quý Duy An không thể làm gì khác, đành phải nhắm mắt đi tới, đến gần mới nhìn rõ, “Quả cam” đó thoạt nhìn nhiều lắm chỉ độ mười sáu tuổi, Quý Duy An lại âm thầm kêu khổ: Thân Thiên Tình, đừng có để cậu bắt được con!
“Anh là Quý Duy An, cậu của Noãn Noãn sao?” “Quả cam” mở miệng trước, nghiêng đầu quan sát anh. Quý Duy An nhìn thấy một đôi ánh mắt tròn xoe, so với Noãn Noãn còn to hơn. Hình như cô gái rất sợ lạnh, chiếc áo choàng long thỏ mượt mà dày cộp bọc kín người.
“Đúng vậy, chắc cô đây là Đông Phương, Vô Song…” Quý Duy An vươn tay, lịch sự bắt tay cô. Đông Phương Vô Song mất công đeo vào chiếc bao tay nhung lông, giờ lại rút tay ra khỏi đó… Một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn nà, Quý Duy An không kìm được nhìn đi nhìn lại đến mấy lần.
Hai bàn tay nắm nhẹ một cái rồi buông ra luôn. Cho dù đã mang bao tay như vậy tay của cô gái vẫn rất lạnh, Quý Duy An cảm giác như cái lạnh lầm vào tận xương…
“Chuyện đó… Noãn Noãn tuổi còn nhỏ, lời của con bé cô đừng có nghe… Cô nên học hành cho tốt thì hơn… cô chắc là đang học trung học, tôi bây giờ cũng sắp ba mươi tuổi… Tuổi của chúng ta chênh lệch quá lớn…” Quý Duy An nhìn cô gái này giờ không nói năng gì, nghiêng đầu quan sát từ trên xuống dưới, không khỏi nhắm mắt mở miệng nói.
Đôi mắt to của Đông Phương Vô Song càng ngày càng mở lớn, rốt cục không nhịn được liền cắt đứt lời của an: “Quý Duy An, tôi đã mười tám tuổi, tôi đang học đại học năm thứ hai…”
“Cái, cái gì?” Quý Duy An thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình. Anh cảm thấy đôi mắt của mình đã mở to đến mức cũng không thể nào to hơn được nữa…
“Tôi đã mười tám tuổi rồi, đang học năm thứ hai đại học”, Đông Phương Vô Song cười một tiếng, Quý Duy An mới nhận thấy cô gái còn có hai lúm đồng tiền trên má, anh chợt hiểu… người bạn nhỏ Thân Thiên Tình hoàn toàn dựa theo bộ dáng của mình, để tìm cho anh một đối tượng hẹn hò!
“Vì sao cô và Noãn Noãn quen nhau?” Quý Duy An cảm thấy có chút đau đầu.
“Mẹ tôi là chủ nhiệm lớp của con bé, chúng tôi chơi với nhau rất tốt.” Khuôn mặt của Đông Phương Vô Song thật tươi tắn lại vừa ngọt ngào, Quý Duy An có cảm giác thấy một hàng vệt đen trượt xuống…
Bảy tuổi cùng mười tám tuổi chơi rất tốt, anh nên nói bảy tuổi trưởng thành sớm hay là nên nói mười tám tuổi ngu ngốc đây?
Một trận gió lạnh thổi tới Đông Phương Vô Song không khỏi dậm chân một cái, vừa vội vã đeo bao tay lên: “Thật là lạnh…”