Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 402 : Cô ấy là bạn gái của tôi

Ngày đăng: 18:43 19/04/20


"Mới vừa rồi chúng ta cũng không quyết tâm, theo anh thấy, tiếp theo phải hạ quyết tâm hơn nữa!" Đông Phương Thanh Sâm xấu xa cười một tiếng, nói.



"Nếu anh ấy có ý gì với em, đã sớm biểu hiện ra, nhưng nếu anh ấy không hề nghĩ đến em, cho dù anh có hạ ba liều thuốc mạnh, cũng không có tác dụng!"



Đông Phương Vô Song thở dài, nhìn Duy An dồi dào tinh lực bơi qua lại mấy lần, trong lòng không khỏi càng nhảy loạn lên , nếu là có thể cùng anh ấy bơi lội, thật tốt biết mấy....



"Không thử một chút làm sao biết được, hơn nữa, gặp được người mình thích cũng không dễ dàng, nếu em bỏ qua, về sau cũng chỉ có thể một mình núp ở trong chăn khóc nhè thôi !"



Đông Phương Thanh Sâm đứng lên: "Anh đi thay quần bơi, em cứ chờ xem."



Đông Phương Vô Song bĩu môi, nhưng mà trong lòng lại hơi khổ sở, cảnh sắc nơi này đẹp như vậy, nước biển xanh như ngọc thạch, bầu trời giống như bảo thạch màu lam không chút tỳ vết, gió biển thổi nhè nhẹ khiến người thật say mê, nhưng cô bé không vui nổi, một chút cũng không vui.



Mắt thấy Quý Duy An lên bờ đi gần tới chổ này, Đông Phương Vô Song không kềm chế được, muốn chạy tới chào hỏi, nhưng không ngờ cô bị ngã nhào vào trong một cái tay đưa tới, ở cuối ngồi chỗ công khai ôm lấy cô....



"A...." Vô Song kinh hãi hét lên một tiếng, Quý Duy An nghe âm thanh đó cũng liếc mắt nhìn về phía bên này, vừa nhìn thấy cậu ngơ ngẩn cả người.



"Anh buông em ra...." Mặc dù anh trai lớn hơn mình năm tuổi, nhưng cô bé cũng cảm thấy thẹn thùng!



Hai bắp chân trắng nõn của Vô Song dùng sức đạp nước, sáng ngời dưới ánh mặt trời làm đau nhói ánh mắt của Duy An.



Cô là con gái chủ nhiệm lớp Noãn Noãn, về tình về lý, cậu đều nên đi giải vây cho cô!



"Quả cam nhỏ, em chấp nhận anh đi. . . . . . Anh thích em từ lâu rồi...." Đông Phương Thanh Sâm vừa nói vừa muồn hôn môi Vô Song, nhưng cô bé né thật nhanh, liều mạng đẩy anh trai: "Đồ háo sắc, thả em xuống! Mau thả em xuống!"



Âm thanh của cô bé ngọt ngào dễ nghe, lọt vào tai người khác còn tưởng rằng họ là đôi tình nhân nhỏ cố ý tán tỉnh nhau, ai cũng cười nhìn bọn họ.
“ Nhưng em không cần biết, anh đã nói thì phải giữ lời, em không buông anh đâu.” Vô Song dứt khoát nhảy qua, từ phía sau ôm thật chặt hông của Quý Duy An: “ Em phải làm bạn gái của anh, em muốn quấn lấy anh…anh đừng hòng đuổi em đi.”



“ Nhìn cô có chỗ nào giống một thiếu nữ?” Quý Duy An nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn óng ánh trong suốt, cảm thấy bất đắc dĩ, cô bé mới 18 tuổi, cậu cũng không muốn gieo tai họa lên cô bé nhìn như 16!”



“ Em làm sao?” Vô Song cúi đầu, buông nhẹ tay ra, ngẩng đầu lên thật cao nhìn anh: “ Từ lần đầu tiên gặp anh cho tới bây giờ em chỉ thích mỗi anh. Em đã trưởng thành rồi, đã qua 18 tuổi, em có thể theo đuổi anh, làm bạn gái của anh.”



“ Cô còn quá nhỏ, hơn nữa tôi cũng không muốn nói chuyện yêu đương.” Duy An nghe cô nói xong, giọng điệu liền mềm mại, nhưng trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, cậu bây giờ còn có thể nói chuyện yêu đương sao?



“ Em đã 18 tuổi rồi…”



“ Nhưng tôi lớn hớn cô gần 10 tuổi!” Quý Duy An ngắt lời cô. “ Đừng nói nữa, tốt nhất cô lo đi học, đọc sách, về sau sẽ gặp được bạn trai yêu thích cô…”



“ Nhưng em chỉ thích anh…” Vô Song đuổi theo hai bước, muốn đưa tay kéo anh lại, Quý Duy An không chút do dự đẩy tay cô ra: “ Không cần nói nữa, cũng không cần quấn tôi…tôi không thích cô, hơn nữa tôi ghét loại con gái tính cách như trẻ con của cô.”



Khi cậu nói ra những lời này, trong cô hình như bị cái gì chặn lại. Phải, cậu không thích cô bé, làm sao cậu thích cô gái nhỏ chỉ mới gặp hai lần, làm sao lại thích một người đơn thuần giống như tờ giấy trắng đây?



“ Quý Duy An… rồi anh sẽ thích em, nhất định sẽ yêu thích em, em không buông tay, nhất định không buông tay, anh muốn em rời khỏi anh, không có cửa đâu…” Vô Song nhìn cậu không hề lưu luyến sải bước thật dài bỏ đi, liền ngã ngồi ở trên bờ cát khóc oa oa…



Quý Duy An nghe tiếng khóc kia, tiếng khóc uất ức đau lòng như vậy đều là bởi vì cậu, thế nhưng vỗ vai của cô, nói cho cô biết, thật ra thì cậu không hề ghét cô, bọn họ chỉ là không thể hợp nhau, cô còn nhỏ tuổi, nếu thích có thể, là nhất thời. Còn cậu chỉ muốn loại tình yêu bình thản cùng cuộc sống yên ổn, không phải loại tình yêu tràn trề khát vọng của tuổi trẻ.



Hoan Nhan bởi vì mang thai lại nghén quá khổ sở, Thân Tống Hạo liên hệ với bệnh viện ở đây chăm sóc thai kỳ cho cô, anh cũng dứt khoát nghỉ dài hạn một năm tạm gác tất cả lại, đem công việc trong công ty ném lại cho Kỳ Chấn và Trần Nhị.



Duy An cũng bay tới lui hai nơi, thời điểm ở ngoài bởi bãi biển Hawai bọn người Hoan Nhan cũng gặp qua cô gái nhỏ Đông Phương Vô Song mấy lần, cô đứng ngời biệt thự chờ Duy An, cô quấn lấy cậu, ồn ào vòi vĩnh muốn cậu mang cô đi chơi đây đó, muốn ăn món gì ngon, nhưng gương mặt Duy An luôn lạnh lùng. Hoan Nhan nhìn cậu lạnh nhạt như vậy, cảm thấy tuyệt vọng, thế nhưng cô gái nhỏ kia vẫn kiên nhẫn ngày ngày tới tìm cậu, cho đến khi hết kì nghỉ đông, cô phải trở về tiếp tục đi học, mới xem như chấm dứt một đoạn đường.