Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 414 : Cách thức tiêu chuẩn nụ hôn đầu
Ngày đăng: 18:43 19/04/20
"Tử Di!" Âu Hán Dương nặng nề thở dài, đứa nhỏ này sao lại không nghĩ ra? Hiện tại cứ nhất định gây đến chết đi sống lại, ngược lại là đẩy Cẩn Hiên ra xa hoàn toàn, quan hệ thông gia hai nhà cũng coi là chấm dứt, sao con bé lại không chịu hiểu?
"Ông thân gia." Mộ Hàm Triết một mực yên lặng không lên tiếng lúc này đứng lên, ông đi tới trước mặt của Âu Hán Dương, vái một cái thật sâu: "Ông thân gia, chuyện này là lỗi của Cẩn Hiên, cho dù thế nào, hôn sự của nhà họ Mộ cùng nhà họ Âu chắc chắn sẽ không hủy bỏ . Ngài yên tâm, tất cả hậu quả sẽ do Mộ Hàm Triết tôi gánh chịu, tất nhiên tôi sẽ trả cho ngài một công đạo vừa ý!"
"Tử Di, con yên tâm, chuyện này bác sẽ giúp con thỏa đáng, một lát ta bảo Cẩn Hiên tới nhận tội với con, bác cũng sẽ trả lại con một hôn lễ hoàn mỹ vô khuyết, đứa bé ngoan, uất ức con rồi, đừng khóc, nhà họ Mộ chúng ta thực xin lỗi con. . . . . ." Mộ Hàm Triết thở dài, gương mặt bất đắc dĩ.
"Cứ như vậy đi, làm phiền ông thân gia lo lắng." Âu Hán Dương thở dài, nháy mắt với Âu Lạc Trữ, hắn lập tức đưa Âu Tử Di đang khóc mệt lả đi về nghỉ.
Mộ Cẩn Hiên chạy đuổi theo, Thiên Tình thất hồn lạc phách lách qua đám đông hướng đường cái chạy đi, quên cả dòng xe cộ đang lướt qua bên cạnh cô. Tâm của anh cơ hồ đều nghĩ tới giọng nói khi nãy, đợi đến khi đuổi kịp, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt tinh thần bấn loạn, dáng vẻ hoảng hốt, lòng anh đau đớn khó kềm chế hơn nữa, đưa tay ôm cô thật chặt vào trong ngực. . . . . .
"Sao em lại khờ như vậy, nha đầu ngốc. . . . . ." Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mịn như tơ của cô, đau xót trách cứ.
"Anh không cần em, em chính là sống không bằng chết, chỉ hại ba mẹ em thêm đau lòng, không bằng chết sớm một chút, sau đó uống một chén canh Mạnh Bà, em sẽ quên anh sạch sẽ, tiếp đến chuyển thế đầu thai, tìm người đàn ông tốt thương yêu em kết hôn sống tới răng long đầu bạc. . . . . ."
"Chớ nói nhảm, về sau không cho phép nói đến chữ chết, nếu như em còn nói thế, anh không để ý tới em nữa, sẽ kết hôn cùng Âu Tử Di!" Anh lập tức che miệng của cô, cau mày nói.
"Anh Cẩn Hiên, anh còn quan tâm em sao?" Tự đáy lòng Thiên Tình dâng tràn vui sướng, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trông mong nhìn anh: "Anh Cẩn Hiên, không kết hôn, không kết hôn có được hay không?"
"Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên lập tức không khống chế được ôm chặt lấy cô, anh hít sâu một hơi, nếu như đây là sự an bài của vận mệnh, vậy thì để cho anh buông thả một lần đi, anh không muốn cô phải chịu đả kích nặng nề, cũng không muốn nhìn thấy nước mắt của cô nữa.
"Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên khẽ gọi tên cô, cô thật không biết, vào thời khắc này, căn bản anh không muốn nói đến người phụ nữ khác sao?
"Em đợi anh suốt mười lăm năm thật không dễ dàng. . . . . . Mộ Cẩn Hiên anh khi dễ em, anh khi dễ em. Anh vừa trở lại liền kết hôn, anh có biết hay không, anh đang cầm dao khoét vào lòng của em? Trung Quốc kháng chiến cũng mới tám năm, em chờ anh chờ đến mười lăm năm, cả đời em đây có mấy cái mười lăm năm? Mộ Cẩn Hiên cái người không có lương tâm này. . . . . . Từ nhỏ anh đã khi dễ em, đến khi lớn lên vẫn khi dễ em, anh chính là ỷ vào bộ dáng đẹp trai của anh, cho nên ở bên ngoài ăn chơi trác táng đúng không!"
Thiên Tình nhìn anh không đáp lại, không khỏi tức giận giơ quả đấm nhỏ bắt đầu đấm vào trước ngực anh. . . . . .
Mộ Cẩn Hiên bất động, mặc cho cô phát tiết, qua hôm nay, qua ngày mai, muốn để cho cô đánh, cũng không còn cơ hội, anh mỉm cười nhìn cô: "Thiên Tình, em cứ đánh đi, tóm lại là lỗi của anh. Anh là tên khốn kiếp, anh để em chờ đợi. . . . . ."
Dừng một chút, anh nâng tay lên vén tóc cô ra sau tai, rồi nói tiếp: "Nhưng sao em lại ngốc như thế? Em đợi lâu vậy anh không tìm đến cũng không biết không cần đợi thêm nữa sao?"
"Không đợi thì làm cái gì?" Thiên Tình nhìn lại anh, đáy mắt dâng đầy nước mắt, cô không muốn nghe anh nhận lỗi, chỉ muốn biết chuyện đến tột cùng, anh có yêu hay không yêu cô!
"Yêu, kết hôn. . . . . ."
Bốp! Một tiếng vang thanh thúy lập tức cắt đứt lời của anh, mặt của Mộ Cẩn Hiên hơi nghiêng qua một bên. Trên khuôn mặt anh tuấn từ từ xuất hiện mấy dấu tay, anh không lên tiếng, vẫn như cũ dịu dàng nhìn cô.
Nhìn cô đánh mình xong ngược lại dáng vẻ sợ hãi, tay chân luống cuống không biết làm sao. Nhìn cô đau lòng lại ngượng ngùng, anh chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt từng đợt chua xót. Anh cầm tay của cô, cười rồi hướng trên mặt mình đánh vào: "Thiên Tình, không sao, anh không đau. . . . . . Nếu như đánh anh mà Thiên Tình em không tức giận, như vậy anh nguyện ý bị em đánh . . . . ."