Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 417 : Cô thua, cô chấp nhận

Ngày đăng: 18:43 19/04/20


"Mộ Cẩn Hiên, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!"



"Tử Di, thật xin lỗi, anh đã giải quyết chuyện kia rồi, hôn lễ hôm nay rất xin lỗi. . . . . ."



Hắn máy móc nói cũng chuẩn bị lời xin lỗi, cửa phòng ngủ chợt mở ra, Âu Tử Di mặc đồ ngủ giống như phát điên hướng anh hét to: "Anh còn mặt mũi nói hôn lễ? Anh còn mặt mũi tới gặp tôi, tới tìm tôi nói xin lỗi? Mộ Cẩn Hiên anh có còn là người không? Ngay trước mặt mấy trăm quan khách anh cứ như vậy bỏ mặc tôi đuổi theo người phụ nữ khác, anh cứ như vậy không coi tôi ra gì sao?"



"Tử Di. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên hơi cau mày, phiền não nhìn lại cô: "Chuyện đột nhiên xảy ra, hơn nữa anh cũng không muốn có chuyện chết người xảy ra . . . . . ."



"Phì, đừng nói những lời này với tôi, chỉ là viện cớ thôi, cái gì sợ có chuyện chết người? Anh yêu cô ta, trong lòng anh vốn chỉ có cô ta!"



Âu Tử Di vốn không muốn nói như vậy, nhưng vừa nghĩ tới hôn lễ, cô liền ghen tỵ, lửa giận của cô hoàn toàn bị thổi bùng lên, cơ hồ khống chế không được miệng của mình, giống như người điên hướng hắn hét to lên. Cô biết thái độ cô không đúng mực e là dọa anh sợ, nhưng lý trí của cô đã bay đi mất rồi.



"Tử Di, tâm tình của em bây giờ quá kích động, ngày mai chúng ta sẽ bàn lại vấn đề." Mộ Cẩn Hiên nhìn cô vẫn như cũ không quan tâm la lối om sòm, anh nghĩ không thể nán lại nữa, chỉ nói một câu, liền xoay người đi xuống lầu.



"Mộ Cẩn Hiên, nếu anh dám đi, về sau cũng không đừng tới tìm tôi nữa!" Âu Tử Di hét lớn chụp một bình hoa liệng ra ngoài, Mộ Cẩn Hiên lập tức tránh qua một bên, nhưng bình hoa vẫn đập trúng vào trên vai của anh, trong nháy mắt sắc mặt anh trắng bệch, ngây người như phỗng nhìn lại Âu Tử Di, sau đó mới từ từ nói: "Tử Di, bây giờ em hãy đi ngủ một giấc, ngày mai anh lại tới. . . . . ."



"Đi đi,biến đi. . . . . . Tôi biết anh đi tìm ả trơ trẽn kia! Tôi biết quá rõ là anh đi tìm cô ta. . . . . . Mộ Cẩn Hiên, anh cút đi cho tôi. . . . . . Vĩnh viễn đừng xuất hiện ở nhà họ Âu chúng tôi. . . . . ."



Mộ Cẩn Hiên bước thật nhanh ra khỏi phòng khách, tiếng thét chói tai của cô vẫn còn quanh quẩn sau lưng, anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, đi ra ngoài đón xe. . . . 



"Chị, sao chị hồ đồ như thế, chị la to hét lớn giống như người điên, anh rể sẽ phiền đó, bây giờ anh rể đã trở về, chị thắng rồi, sao chị còn có thể tranh cãi ầm ĩ, làm vậy không phải lại đẩy anh rể ra ngoài rồi sao?"
Hai người xuống xe, Mộ Cẩn Hiên quay người lại, bước chân chợt khựng lại ngay tại chỗ.



Anh sao không biết chỗ này? Đây là nơi anh và Noãn Noãn học tiểu học, anh ở đây học ba năm, được một năm thì Noãn Noãn thi đậu vào trường tiểu học này, sau đó mỗi ngày sau lưng anh lại có thêm cái đuôi nhỏ, một tiếng lại một tiếng kêu tên anh, anh Cẩn Hiên, anh Cẩn Hiên. . . . . .



Nhưng anh lại vứt bỏ cô, khoảng thời gian đơn thuần, không buồn, không lo đó của bọn họ sẽ không trở lại nữa, sẽ không trở lại nữa rồi.



Mộ Cẩn Hiên nhìn hàng rào sắt được kéo bằng điện quen thuộc kia, từ cửa chính đi vào là một con đường rộng rãi, kế tiếp là một đài kéo cờ bằng đá cẩm thạch rất đẹp, đi qua đài kéo cờ chính là phòng hiệu trưởng. Khi đó đi học, anh học ở tầng bốn, Noãn Noãn học ở tầng một, xế chiều mỗi ngày tan học, anh đều nhìn thấy một cái đầu nhỏ ở bên ngoài cửa phòng học của anh nhìn quanh, thậm chí sau đó những nam sinh nghịch ngợm trong lớp mỗi lần vừa thấy Thiên Tình liền bắt đầu hướng về phía anh huýt gió cao giọng quá quắt nói cô vợ nhỏ của anh lại tới đón anh về nhà. . . . . .



Bọn họ cầm tay nhau đi về nhà, nhưng chỉ có thể đi cùng đến cửa trường học, anh thì bị bảo mẫu đón đi, còn cô nếu không phải ba mẹ đến thì Ông & Bà Ngoại hoặc là cậu đến rước về. Anh đã từng hâm mộ gia đình của cô hạnh phúc như vậy, mọi người ai cũng cưng chiều cô, yêu cô, không giống như anh, bị người ghét bỏ.



Mười lăm năm rồi, xà đơn trên sân tập thể thao của trường học còn ở đó hay không? Dây thường xuân trên vách tường vẫn mọc xanh um tươi tốt sao? Cô gái bé nhỏ ban đầu luôn đi theo sau anh giờ cao hơn, thay đổi duyên dáng yêu kiều, thời gian thay đổi, tất cả mọi thứ đều thay đổi, đúng là lúc trước anh thề muốn cả đời bảo vệ cô bé kia, nhưng nay đã cố tình quên đi.



"Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên cảm thấy cổ họng khàn khàn, anh kêu tên cô dịu dàng như vậy, làm Mạt Mạt cảm thấy xúc động, cô xoay người tránh đi, để lại nơi an tĩnh này cho hai người bọn họ.



Thiên Tình đứng ngoài cửa, hai tay nắm hàng rào nhìn sân trường tối đen, cô không nhìn anh, cô cảm thấy nhiều năm kiên trì của mình hình như bỗng chốc bị phá vỡ, không bằng vẫn không có tin tức về anh, như vậy ít nhất trong lòng cô còn có tia hy vọng, còn có thể hào hứng chờ đợi. . . . . .



Nhưng bây giờ thì sao, cô giống như bị người quay đầu dội cho một chậu nước, trái tim lạnh buốt.



Cô không phải là người đa sầu đa cảm, cũng không giống như mẹ tính tình ôn hòa yếu đuối. Tính cô nóng nảy, nói một không nói hai, không có tính nhẫn nại, cô thích mềm không thích cứng, cô vẫn luôn cho là làm người thì phải thẳng thắn, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, nhưng gặp phải anh, tất cả đều đã thay đổi , thậm chí cô còn khổ sở cầu xin, thế nhưng anh vẫn không cần cô.