Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 424 : Nguyên nhân nhất định phải kết hôn
Ngày đăng: 18:43 19/04/20
"Phải, tôi tuyển cô." Anh gật đầu thầm nghĩ, chẳng qua là mình nể mặt mũi ba cô ấy nên mới tuyển, chứ người như cô ấy thật chẳng khác gì một cô bé con, cái gì cũng không biết!
Ách. . . . . . Thật ra thì, thật ra thì mình cũng nhận thấy cô ấy rất có ý tứ, rất thú vị, sau này chỉ cần mình chú ý nhiều hơn một chút giúp cô ấy điều chỉnh lại một số thứ là được.
"Vậy anh có thể tuyển luôn cả Sầm Tử không, người có tiền như anh có thể tuyển nhiều thư ký mà?" Thiên Tình nịnh hót cười ngọt ngào, hoàn toàn không có cảm giác mình bây giờ vẫn chưa phải là người của công ty.
"Tiểu thư Sầm Tử rất có năng lực, tôi đã quyết định bố trí cô ấy vào phòng quan trọng hơn, để cô ấy làm thư ký thật uổng phí nhân tài." Anh đóng bút lại đứng lên nói: "Tốt lắm, bây giờ cô trở về đi, sáng sớm ngày mai nhớ tám giờ rưỡi có mặt, không được đi trễ, lại đi sai thang máy. . . . . ."
Anh nói xong, hơi kinh ngạc phát hiện, hôm nay mình thế nào lại nói nhiều như vậy, từ trước đến giờ trong giới doanh thương anh nổi danh kiệm lời tiếc chữ như vàng, ra tay vừa chuẩn lại vừa ngoan, ôi chao!
"Vâng!" Thiên Tình lập tức ngoan ngoãn đứng lên ngay ngắn, theo sau anh bước ra ngoài.
An Gia Khải lập tức khẩn trương tập trung vào công việc, Thiên Tình nộp đơn thành công, vui mừng hớn hở tíu tít như chuột con.
Trước tiên cô gọi một cú điện thoại đi Mỹ: "Alô, ba, mẹ. . . . . ."
"Nộp đơn thành công chứ?" Thân Tống Hạo vừa tiếp điện thoại liền mở miệng hỏi ngắn gọn trực tiếp, Thiên Tình ngẩn người, lát sau hiểu ra, cười hì hì nói: "Ba, có phải ba biết con gái ba giỏi nhất, vừa ra tay là bách chiến bách thắng, nên mới hỏi như thế phải không?"
Thân Tống Hạo im lặng, thật lâu mới miễn cưỡng cười, gật đầu nói: "Đúng rồi, ba biết con gái ba giỏi nhất."
Dong dài hồi lâu với ba mẹ, Thiên Tình lại gọi điện thoại cho cậu cũng đang ở đấy: "Cậu nhỏ! Cháu sắp được đứng vào hàng ngũ thành phần trí thức rồi đấy!"
"Phốc. . . . . ." Duy An ở đầu dây bên kia phun ra ngụm nước: "Cậu nói này Noãn Noãn, ông chủ nào không có mắt nhìn lại tuyển dụng cháu vậy, hay là cháu vào Thân thị đó?"
Vô Song cầm một quả cam tựa vào trên người Duy An, nhỏ giọng mắng: "Anh dám xem thường Noãn Noãn. . . . . ."
Mi tâm An Gia Khải nhảy một cái, anh có chút nhức đầu, hình như khi nãy cô không nói cô cũng biết Taekwondo.
Thiên Tình tóm lấy túi xách liêu xiêu chạy vào thang máy, An Gia Khải hơi giương mắt nhìn bình hoa vương vãi trên mặt đất, nếu như anh kết hôn, rồi có con, dứt khoát sẽ không nuôi dạy con mình tánh tình bốc đồng giống Thân Thiên Tình.
Thiên tình chạy xe thẳng về đến nhà, ai ngờ mới vừa xuống xe đi vào phòng khách, nhìn thấy Âu Tử Di đang ngồi uống trà trong phòng khách.
Bước chân Thiên Tình lập tức khựng lại giây lát, cô cười nhạt, quay mặt qua nói với thím Trần: "Trong nhà có khách? Tôi không ở nhà sao thím còn để khách chờ ở đây?"
Vừa dứt lời, cô xoay người bước lên lầu: "Thật xin lỗi, hôm nay tôi rất mệt mỏi, không thể tiếp khách."
"Thân tiểu thư, tôi tới tìm cô là vì chuyện Cẩn Hiên. . . . . ." Âu Tử Di thấy cô lên lầu, cuống quít đứng lên gọi cô lại nói.
Bước chân Thiên Tình vẫn không ngừng đi lên lầu: "Âu tiểu thư cô đã thắng, chúng ta không có gì để nói."
"Chẳng lẽ cô. . . Không muốn biết nguyên nhân Cẩn Hiên nhất định phải cùng tôi kết hôn sao?"
Bước chân Thiên Tình, rốt cuộc dừng lại, cô nắm chặt tay vịn cầu thang, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, môi dưới bị cắn hằn nguyên hàng dấu răng, trông thấy mà xót lòng.
"Được thôi, giống như bị kêu án tử hình, vậy thì làm rõ nguyên nhân rồi chết cũng tốt ." Thiên Tình buông tay, xoay người xuống lầu, cô quét mắt một vòng nhìn thím Trần và quản gia: "Mọi người ra ngoài trước đi, tôi và Âu tiểu thư nói chuyện một chút."
Cô trực tiếp đi tới ngồi xuống đối diện Âu Tử Di, liếc mắt nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô ấy, gu ăn mặc của cô ấy cũng không tệ lắm, khiến cho người nhìn vào không có cảm giác dung tục, dáng vẻ ngược lại trang nhã giản dị.
"Nói đi." Thiên Tình chậm rãi nói, cầm tách trà lên thổi, cũng không nhìn Tử Di.