Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 433 : Ngốc nghếch nhất nhà
Ngày đăng: 18:43 19/04/20
"Em không đi đâu." Thiên Ái siết nắm tay, sắc mặt hơi tái đi. Hồi còn nhỏ một lần cô truyền dịch bị phản ứng nên bị hôn mê suốt mấy ngày, bây giờ mỗi lần nghe nói phải đến bệnh viện, cô lại cực kỳ sợ hãi.
Thân Dật Lan thấy cô căng thẳng, không khỏi cúi người cầm tay cô, xiết chặt an ủi: "Nhưng mà em đeo kính nhiều như thế này bất tiện lắm, nếu bỏ kính ra thì em nhìn mọi thứ lại sẽ không được rõ ràng."
Thiên Ái rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Thân Dật Lan, liếc cậu một cái: "Anh Hai, anh là người lớn, em cũng đã trưởng thành rồi, từ nay về sau anh đừng tùy tiện nắm tay em nữa, được không?"
Cô nói cực kỳ nghiêm túc, nhưng lại khiến cho Thân Dật Lan xấu hổ, cúi đầu khẽ ho một tiếng, suy nghĩ của cô thật là đơn giản, nhưng không ngờ lại thành ra có ý châm chọc cậu...
Nhưng cô chỉ im lặng nhìn cậu, ánh mắt sáng ngời mà lại trong suốt như nước, làm trái tim cậu nhảy loạn lên, đập thình thịch.
"Anh Hai, em đi làm bài tập đây." Thiên Ái nhìn cậu, lễ phép gật gật đầu chào rồi đứng lên đeo kính vào, xoay người đi ra cửa.
Thân Dật Lan nhìn cô rời đi, trái tim giống như là bị cái gì đó kéo đi vậy. "Ái Ái."
Cậu thoáng thu lại ý cười, giọng rất nghiêm trang gọi cô.
Thiên Ái dừng bước xoay người lại, mỉm cười nhìn cậu: "Anh Hai, anh còn có việc sao?"
"Anh có công việc cần phải ra ngoài một thời gian, em ở nhà, phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ đấy, biết không."
Lời muốn nói ra, tại thời khắc thốt ra lại thay đổi, Thân Dật Lan chỉ muốn vả một cái vào miệng mình...
Chỉ có điều, xem ra ngược lại, để ngắm thì thật sự rất tốt.
“Vậy ngài còn tuyển dụng tôi để làm cái gì? Rõ ràng nên sa thải cho xong.” Mấy ngày nay đúng vào chu kỳ sinh lý của Thiên Tình, lại vừa đúng ngày hôm qua Thân Dật Tuyên lại gọi một cú điện thoại làm hại tâm tình của cô thêm suy sụp, hơn nữa, ngày hôm qua, Mộ Cẩn Hiên vẫn còn giúp đưa ba mẹ Âu Tử Di đi khám bệnh. Tuy cô không trách anh, biết rằng loại chuyện này không thể làm khó dễ hay tức giận được, nhưng nó lại làm tâm tình của cô không tốt.
Chẳng lẽ, cô thật sự đúng như lời của tên tiểu tử thối Thân Dật Tuyên kia nói, hiện giờ cô đã trở thành người thứ ba sao.
Giờ phút này trong đầu cô thật rối bời, cô hét ra một câu. Tuy rằng tự mình làm mình oan ức, nhưng cũng biết rằng bộ dạng mình như thế này thật sự là không hay, nước mắt từ trong đáy mắt lập tức dâng tràn…
An Gia Khải hơi hơi nhíu mi, thật sự, đây là lần đầu tiên anh chứng kiến thư ký dám quát ông chủ.
“Thực xin lỗi ông chủ, ngay bây giờ tôi liền đi viết đơn từ chức.”
Thiên Tình lau nước mắt rất nhanh kéo mở cửa chạy ra ngoài.
“Này, Thân Thiên Tình...” An Gia Khải cảm thấy quýnh lên, không khỏi đứng dậy, lúc chuẩn bị đuổi theo cô thì “rầm” một tiếng, cô đã đóng cửa biến mất ở trước mắt anh.
An Gia Khải gãi gãi đầu, trong lòng nảy sinh nỗi buồn bực nhàn nhạt, từ trước đến nay, anh vốn không phải là một người dễ bị người điều khiển. Huống chi anh luôn luôn làm việc sát phạt quyết đoán, tính tình cũng cực kỳ lãnh đạm, gặp phải kiểu phụ nữ như thế này anh nên chán ghét bực dọc mới phải… cho dù người đứng ở đằng sau cô là ai, anh cũng nên sa thải không chút do dự mới đúng. Nhưng mà hiện giờ… chết tiệt, nhìn thấy cô khóc chạy ra ngoài, thậm chí anh lại có chút hối hận, có phải chính mình đã đối xử với cô quá ức hiếp rồi hay không…
Thiên Tình chạy về văn phòng bắt đầu thu thập những đồ dùng của mình. Những vật dụng cô ưa thích hết cái này tới cái khác, chiếc thảm nhỏ mềm mại, cái đệm dựa xinh xắn, cốc nước, đồ ăn vặt, món đồ chơi xinh xinh bày đầy trên bàn làm việc, được cô đưa vào một cái thùng giấy, những cái đó mới chỉ nhét vào được một nửa…