Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 436 : Thiên Tình cô phải tỉnh táo một chút

Ngày đăng: 18:43 19/04/20


Dì Trần rọi đèn pin lại gần, quả nhiên ngón chân hồng hồng một mảnh, An

Gia Khải nhìn theo, nhớ tới tay đứt ruột xót, không khỏi có chút đau

thay cô.



"Cô có thể đi được không?" Bàn tay anh khoác lên trên vai của cô, đáy

lòng dâng lên một chút áy náy: "Nếu biết vậy, ban ngày dẫn cô đến đây

tốt hơn."



Thiên Tình dựa vào cánh tay anh,



dღđ。l。qღđ



thử đi một bước, cảm thấy cũng được, liền gật đầu một cái: "Miễn cưỡng có thể đi. . . . . ."



Cô giảo hoạt nhìn lại anh: "Đây có được tính là tai nạn lao động không? Có được bồi thường không, ông chủ?"



"Ôi chao, bây giờ các người lập tức kết hôn, tiền của An An cũng là của

cháu, công ty cũng là của cháu, còn để ý một chút bồi thường này?" Dì

Trần rất thức thời nói một câu, giữa hai người đã lắng xuống lúng túng,

bây giờ lại bị đẩy lên, An Gia Khải thấp giọng khụ hai tiếng, nét mặt

mang theo bất đắc dĩ: "Dì Trần, dì trở về đi . . . . . ."



"Được được, An An à, chân Thiên Tình bị thương, cháu hãy cõng cô ấy đi

ra ngoài, cô ấy gầy như vậy chắc không nặng đâu. . . . . ." Dì Trần vừa

nói lẩm bẩm, vừa quay mặt mím môi mĩm cười đi ra ngoài.



Lúc này hai người đứng ở đầu ngõ, vầng trăng sáng khẽ cong trên bầu trời giống như hàng lông mày trên mặt người đẹp, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cô đứng đó, vóc dáng nho nhỏ, anh đứng kế bên, bộ dáng cao lớn anh tuấn.



"Cô đi được không?" Anh cúi đầu nhìn cô, hàng lông mi dưới ánh trăng

chiếu rọi tỏa ra một mảng lớn bóng mờ trên mặt, giống như là một thanh

quạt hương bồ nhỏ bình thường vụt sáng, cứ như vậy lay động tim của anh, đi tới trước mặt cô, anh cúi người xuống: "Để tôi cõng cô."



"Ông chủ. . . . . ." Thiên Tình sợ hãi lui về sau một bước, Wow, ông chủ nhà cô không phải là sắc lang chứ.



"Không, không cần, tôi có thể đi." Thiên Tình cuống quít khoát khoát tay lui về phía sau hai bước, cơn đau nhanh chóng lan đến ngón chân, khóe

miệng cô giật giật, mắt thấy còn cách xe khoảng 100m, nếu cố gắng đi,

chắc cũng không phải là việc khó.



"Nếu ba cô biết tôi dẫn con gái bảo bối của ông ấy tới chỗ như thế này

ăn cơm, lại bị thương, nhất định sẽ tức giận,

๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n yên tâm, tôi chỉ cõng cô đến trên xe, sau

đó đưa cô trở về." Anh cười nhìn cô, đáy mắt không có loại tà niệm như

cô ảo tưởng.


Mười lăm năm đã qua… cô và anh đã từng là thanh mai trúc mã, chống không được thời gian tàn phá, cô và anh đã từng ngây thơ thề nguyền, cũng

chống không được trách nhiệm đối với người phụ nữ dùng sinh mạng thương

yêu anh thật sâu đậm.



Cô không thề ngu ngốc như vậy nữa, anh Cẩn Niên có thể kiên trì được bao lâu? Anh có thể nghĩ ra sách lược vẹn toàn sao? Âu Tử Di mất đi quyền

lợi làm mẹ, nếu như lại bị Mộ Cẩn Niên vứt bỏ, cả đời này phải làm sao?

Cô không phải loại người phụ nữ xấu, ngược lại, cô rất thông cảm với Âu

Tử Di.



Nhưng cứ thế mà buông tha sao? Thiên Tình tim từng hồi co giật đau

thương, mẹ nói rất đúng, cô cố chấp, cô ngu ngốc, cô xác định tình cảm

của mình giành cho anh Cẩn Niên nen không nghĩ buông tay ra, nhưng cô

lại không biết, người kia trước đã buông tay, người kia trước đã phản

bội rồi…



An Gia Khải nghe bên tai truyền đến âm thanh khóc thút thít cảm thấy có

chút phiền lòng, anh rút khăn giấy ra đưa cho cô: “ Thật xin lỗi, tôi

không nên nói những lời đó, có lẽ, anh ta thật sự có nỗi niềm khó nói,

không thể không làm như vậy.”



“ Phải, nếu anh ấy vứt bỏ vị hôn thê, xem như là một người đàn ông

không có trách nhiệm, nhưng nếu anh ấy rời bỏ tơi, thì lại cô phụ lời

thề năm đó của chúng tôi, anh ấy làm cách nào, cũng đều khó xử, cho nên

người có thể lựa chọn chỉ có tôi… Tôi ích kỷ muốn giữ anh ấy một ngày,

hai ngày, nhưng không có cách nao giữ anh ấy một năm, hai năm. Tôi và

anh ấy không thể vì lời thề ngây thơ lúc nhỏ, lại bỏ rơi vị hôn thê của

anh ấy đã vì anh ấy trả giá rất nhiều… Anh biết không, người phụ nữ kia

vì anh ấy mất đi một đứa bè, còn mất đi quyền lợi làm mẹ….”



Thiên Tình cúi đầu xuống thấp hơn, nước mắt càng rơi nhiều hơn, nhạt nhòa trên mặt.



Cô lúc nào cũng đáng yêu, tươi cười sáng lạn, nhưng bây giờ nhìn cô khóc thút thít,tim của anh cũng giống như bị người cầm kim châm, bỗng chốc

thật đau.



Anh dửng xe xuống, đưa tay nắm tay cô: “Cô phải biết, trên thế gian này

luôn có một người đang chờ đợi cô, toàn bộ tình yêu sẽ dành cho cô,

Thiên Tình, nếu như tôi là cô, tôi sẽ buông tay, tình cảm lúc nhỏ của

hia người thật đáng hôm một, nhưng nếu như hạnh phúc đó được xây dựng

trên tổn thương của người khác thì thật tàn nhẫn, hạnh phúc đó duy trì

được bao lâu?”