Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 438 : Tự tay phá bỏ nguyện ước
Ngày đăng: 18:43 19/04/20
Âu Tử Di nhìn thấy ánh trăng dường như cũng đuổi theo bước chân của anh. Ánh trăng trong mát như thủy ngân phủ đầy trên vai anh, càng làm tăng
thêm vẻ vắng lặng.
Anh vốn là người luôn luôn lạnh nhạt, trầm mặc, ngay cả ngày trước lúc
bọn họ còn ở tại Hà Lan. Khi ấy, Thân Thiên Tình còn chưa xuất hiện, thì anh cũng vậy.
Ngồi với nhau cả ngày trời, lời anh nói ra cũng chẳng vượt quá mười câu. Nhưng mà bây giờ, Âu Tử Di nhận thấy trong ngực mình thật đau buốt,
giống như bị người nào đó dùng tay bóp chặt lấy trái tim vậy, không sao
thở nổi, khắc khoải nỗi yêu thương.
Giờ đây xem ra, việc anh tỏ vẻ trầm lặng, hiền lành, không thích trò
chuyện, chẳng qua là vì người anh yêu thích không có ở bên mình mà thôi.
Khi gặp Thiên Tình, anh trở nên sống động giống như đã biến đổi thành
một người khác vậy, sẽ cùng cười cùng khóc, sẽ cùng vui đùa ầm ỹ với
cô...cuộc sống của anh phảng phất như có linh hồn.
Đúng là những điều này cô không thể cho anh được.
Nếu bọn họ kết hôn, anh sẽ có bộ dạng giống như trước đây, tâm tư ngổn
ngang, suốt ngày rầu rĩ không vui... vậy thì cô sẽ vừa lòng thỏa ý sao?
Cô biết cái cô cần ở anh không phải là chỉ có danh phận là vị hôn thê của anh, cái cô muốn ở đây chính là trái tim của anh kia.
Âu Tử Di có cảm giác trong giờ phút này, ngay cả khóc cô cũng không còn đủ sức nữa rồi.
"Cẩn Hiên. . ." Âu Tử Di đi đến phía sau của anh, cô cứ lẽo đẽo đi sau lưng, không dám đi sóng vai với anh.
"Tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình ..." Anh trầm mặc rất lâu, mới khàn giọng lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt lại vừa mang theo nỗi phiền muộn
nhàn nhạt. Trái tim Âu Tử Di càng dâng lên nỗi đau buốt. Anh vậy mà, đến một lời an ủi cũng chẳng muốn dành cho cô...
"Em có lời muốn nói với anh." Âu Tử Di hít sâu một hơi, cô dừng bước, yên lặng nhìn theo bóng lưng của anh.
Anh cao như thế, sáng láng khôi ngô như thế, anh thật ôn hòa nhưng cũng thật lạnh lùng.
Nhưng bây giờ thì sao, năm tháng xoay chuyển, thời gian vô tình, tất cả những lời thề lúc trước đều bị chính tay anh phá bỏ.
“Cẩn Hiên, anh đi tìm Thiên Tình đi, ba ba của em, tự em sẽ đi nói, còn
bác trai bên nhà, em cũng sẽ nói… anh yên tâm, em sẽ nói nguyên nhân là
do bản thân em… chắc chắn em sẽ không để cho bác trai giận anh…” Âu Tử
Di nói một mạch, sau đó xoay người rời đi… cô đi, đầu cũng không hề quay lại, tựa hồ giống như không sao cả, thật sự đã buông tay rồi…
“Tử Di…” Mộ Cẩn Hiên chạy đuổi theo vài bước, khẽ gọi tên cô.
Bả vai Âu Tử Di dường như cố kiềm chế cứ run run. Cô cúi đầu, từng giọt
nước mắt thi nhau lăn thẳng xuống dưới. Đúng là cô đang cố nén nỗi chua
xót trong lòng mình, mỉm cười nhìn anh: “Cẩn Hiên, còn có chuyện gì
sao?”
Khóe môi Mộ Cẩn Hiên run nhè nhẹ vài cái, anh khẽ vươn tay, gắt gao ôm
Âu Tử Di vào trong ngực mình: “Cảm ơn em, Tử Di, cảm ơn em…”
Âu Tử Di không thể gắng gượng nổi nữa, cô lập tức túm chặt áo sau lưng
anh, khóc rống lên đến tê tâm liệt phế: “Mộ Cẩn Hiên… Anh có biết không… em cực kỳ hận anh, em hận anh… em hận anh… em hận anh vì anh đã đối xử
với em như thế, đã hiểu lầm em, em không đáng bị thiệt thòi như vậy, em
hận anh vì anh đã vứt bỏ em thật tàn nhẫn… Mộ Cẩn Hiên, em hận em vì sao lại cứ yêu anh như thế… em hận bản thân mình vì sao lại đau lòng khi
anh buồn bã, đau lòng khi anh khổ sở…”
Cô cứ khóc mãi, khóc đến không thành tiếng… Mộ Cẩn Hiên ôm cô, anh cảm
thấy trong lòng không nói nên lời, cũng không rõ có cảm giác gì… Anh ước nguyện được đền bù, rốt cuộc Tử Di cũng lựa chọn rời khỏi nah, lựa chọn buông tay anh ra rồi…
Lẽ ra anh nên cao hứng mới phải, nên vui vẻ vì rốt cuộc anh và Thiên
Tình có thể ở cùng một chỗ… Nhưng sao trong lòng anh lại không hề thấy
cảm giác hưng phấn chút nào. Nói cách khác, anh đã xây dựng hạnh phúc
của mình trên nỗi đau khổ của Tử Di, anh đã vứt bở một đứa con của chính mình, lại khiến cho một người con gái phải trả giá vô cùng thê thảm…
bất luận là một người đàn ông có lương tâm, đều tuyệt đối không thể vui
vẻ.