Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 461 :
Ngày đăng: 18:44 19/04/20
Dật Tuyên rất thích chơi với chị Noãn Noãn. Cho dù chỉ chơi được một lúc, hai chị em lại bắt đầu đấu khẩu với nhau. Với bản tính hiếu động, miệng lưỡi nhanh nhạy sắc bén, nhiều lần cậu đã làm Noãn Noãn tức đến phát khóc, nhưng rồi chính Dật Tuyên lại đến làm lành trước.
Dật Tuyên nhận thấy Noãn Noãn thật ngốc nghếch, rất cả tin. Trong mắt cậu, chị giống như một cô bé cần cậu bảo vệ che chở nhiều hơn.
Chiều nay đi học về, Dật Tuyên muốn khoe với chị, cậu vừa giành giải nhất cờ vua khối học sinh tiểu học. Các bạn gái trong lớp thì khỏi phải nói vui mừng thế nào, ai cũng muốn ôm hôn thần tượng của mình. Phải khó khăn lắm cậu mới thoát ra khỏi vòng vây của các fan hâm hộ cuồng nhiệt ấy.
Không gõ cửa, cậu vừa mở cửa phòng chị vừa hét toáng lên: “Chị, nhìn em chị đây này, chị hãy tự hào về em trai của mình đi...” Nhưng cậu chợt im bặt, sững sờ khi nhìn chị đang khóc tấm tức: “Mộ Cẩn Hiên, anh đi đâu... sao anh không nói một lời với em mà đã bỏ đi như vậy... Anh có biết là em nhớ anh lắm không? Hôm nay em từ chối làm quen với Chu Viên, thế mà hắn dám nói em và Mạt Mạt nói là hai bà cô già không ai cần... Em không phải là người không ai cần, đúng không anh. Anh mau trở về đi...
Dật Tuyên nhẹ nhàng lui ra, khép cửa lại. Hừ đồ lợn béo kia, dám chế giễu chị mình, cứ chờ đấy...
**************
Thân Tống Hạo nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Dật Tuyên thông báo, hôm nay Dật Tuyên đón đường đánh một học sinh lớp trên. Hiên tại mẹ cậu bé kia đang làm ầm ĩ ở văn phòng, đòi đuổi học kẻ đã đánh con họ tím bầm mặt mũi.
Hoan Nhan nghe vậy cũng cuống lên, sao Dật Tuyên lại làm càn như vậy chứ? Tuy Dật Tuyên mới 10 tuổi nhưng đã là cao thủ Taekwondo đai đen rồi, sao không biết kiềm chế mình, lại đi gây gổ với học sinh lớp trên nữa.
Khi Thân Tống Hạo và Hoan Nhan đến nơi đã nhìn thấy cô giáo đang ngăn cản một phụ nữ to béo đang nhảy chồm chồm xỉa xói vào Dật Tuyên: “A... cho dù mày có là con ông giời đi nữa, phen này tao cũng phải cho mày vào trại giáo dưỡng, mới nứt mắt mà thật hung đồ.”
Chu Lợi Thành gạt vợ ra, bước tới lễ độ cúi chào Thân Tống Hạo và Hoan Nhan: “Thân tiên sinh, Thân phu nhân, hai người khỏe chứ ạ? Thật xin lỗi, chỉ là sự hiểu lầm nho nhỏ, vợ con tôi đúng là có mắt không tròng, đã mạo phạm thiên kim tiểu thư và thiếu gia nhà ta. Mong tiên sinh và phu nhân không chấp nhặt, bỏ qua cho chúng tôi. Về nhà tôi sẽ dạy dỗ cháu tốt hơn. Thật xin lỗi. Mong rằng sự việc lần này không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ hợp tác giữa hai công ty chúng ta. Tôi xin cáo từ trước, Thân tiên sinh và phu nhân đi từ từ!”
Nói xong ông ta quay ra quát vợ con: “Còn không đi về nhà, thật mất mặt... chỉ biết gây rắc rối, về nhà xem tôi chỉnh đốn hai mẹ con bà thế nào!”
“Ấy, ông Chu, để tôi đưa cháu đến bệnh viện xem thế nào đã, dù sao cháu cũng bị Dật Tuyên nhà tôi đánh...” Hoan Nhan giữ lại. “Còn chi phí thuốc men, chi phí tổn thất tinh thần, đi lại thăm khám nữa, lúc nãy chị nhà cũng đã nhắc nhở...”
“Dạ thôi, cám ơn ý tốt của phu nhân, chúng tôi không dám làm phiền đâu ạ... Tiểu tử nhà tôi vốn ngỗ nghịch, cũng nên để cho cháu biết thế nào là kính trên nhường dưới” Miệng nói, tay ông ta kéo xềnh xệch cậu quý tử ra ngoài, không quên lườm bà vợ to béo của mình, rít răng gầm nhẹ: “Đồ ngu, lúc nào cũng chỉ biết tiền tiền...”
************
Ra khỏi trường học, Thân Tống Hạo và Hoan Nhan cười phá lên. Thân Tống Hạo vỗ vỗ vai Dật Tuyên: “Con trai, khá lắm! Dám đứng ra bênh vực chị gái mình, đàn ông chân chính là phải biết bảo vệ phụ nữ nhà mình...”
Dật Tuyên tròn mắt, lần đầu tiên cậu ta đánh nhau không những không bị ba la mắng, lại còn khen ngợi nữa chứ.
Hừ, chị gái Noãn Noãn ngốc nghếch của cậu chỉ có mình cậu được phép trêu chọc chị thôi. Còn người khác hả, coi chừng, cậu là vệ sĩ số một của chị đấy!