Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 464 :
Ngày đăng: 18:44 19/04/20
Hoan Nhan cảm thấy cuộc sống của mình thật là viên mãn. Cô có người chồng yêu thương hết mực. Cô có những đứa con vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, biết yêu thương giúp đỡ lẫn nhau.
Bốn đứa con của cô giờ đây đã dần trưởng thành. Noãn Noãn ở ký túc xá trường đại học, mỗi khi về nhà là cả nhà lại ầm ĩ hết cả lên bởi những trận khẩu chiến với Dật Tuyên. Hai đứa trẻ này vẫn như ngày nào, xa nhau thì luôn nhắc nhở, nhớ nhung, nhưng khi gặp mặt cho dù đã lớn, câu đầu tiên lại là chọc nhau đến tức giận.
Mỗi lần Noãn Noãn trở về, cả nhà lại rộn tiếng cười đùa của bốn chị em. Dật Lan luôn là lá chắn cho Thiên Ái khi cô bé bị chị cả và Dật Tuyên đuổi bắt. Những lúc ấy, Thiên Ái thường chạy đến nhảy lên ôm chặt lấy cổ Dật Lan miệng hét lớn: “Anh Hai chạy nhanh, chạy nhanh... anh Dật Tuyên đuổi kịp bây giờ...” Tiếng đùa vui của lũ trẻ vang vọng khắp khu vườn xanh tươi, thơm ngát hương hoa hồng.
Dật Lan ít nói, cậu thường thể hiện tình cảm bằng hành động nhiều hơn, nhất là trong việc quan tâm chăm sóc em gái. Mỗi khi Dật Tuyên làm Thiên Ái tức giận đến phát khóc, cậu lại thủ thỉ vỗ về, dỗ dành em.
Dật Lan học đều tất cả các môn, nhưng cậu mê nhất là Tin học. Cậu có thể ngồi miệt mài cả buổi để nghiên cứu và lập trình. Cậu mơ ước sẽ một công ty phần mềm tin học của mình.
So với bạn bè cùng tuổi cậu tỏ ra chững chạc hơn. Ở trường cậu được bạn bè quý mến bởi tính điềm đạm, luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn khi cần. Khỏi phải nói Thiên Ái, cô bé rất tự hào khi mọi người trong trường khen ngợi Dật Lan: “Đấy là anh Hai của tớ. Anh tớ thật tuyệt vời phải không!”
Các bạn gái trong lớp rất hâm mộ Dật Lan. Vẻ ngoài cao lớn, tính tình ôn hòa, cách cư xử mềm mỏng, đúng mực nên mỗi khi lớp có hoạt động dã ngoại, các bạn gái luôn tranh giành Dật Lan về nhóm của mình.
Dật Lan có đôi mắt đen thăm thẳm, thoạt nhìn có cảm giác hơi man mác buồn. Nhưng khi Dật Lan cười, ánh mắt ấy lại ấm áp vô cùng. Thiên Ái rất thích được anh trai dắt tay khi đi học. Bao giờ Dật Lan cũng đưa Thiên Ái đến tận cửa lớp, vuốt ve mái tóc óng mượt, vỗ nhẹ vào cặp má bầu bĩnh hồng hào của cô bé rồi mới đi về lớp của mình.
Các bạn cùng lớp thường ghen tị với Thiên Ái vì được hai người anh cưng chiều. Tuy Dật Tuyên học cùng lớp với Thiên Ái, nhưng cậu luôn tỏ rõ vai trò anh trai, sẵn sàng che chở cho cô em gái bé bỏng của mình.
Hoan Nhan quay ngoắt sang chưa kịp nói lại thì Thân Tống Hạo đã gầm lên chặn ngang: “Thân Tống Trạch, tôi để cho cha con nhà chú chút mặt mũi là vì nể tình cha tôi. Giờ đây chú dám cả gan chạy đến đây muốn soi mói chuyện nhà tôi là nhằm mục đích gì hả? Chú có tin tôi xách cổ ném chú ra ngoài đường ngay lập tức không?”
“A Hạo, sao anh lại nổi nóng với em? Em cũng là muốn tốt cho nhà họ Thân mà thôi. Nhà họ Thân chúng ta không thiếu người, em không cam tâm khi thấy một nghiệt chủng không rõ lai lịch ngồi đó hưởng phúc của gia tộc họ Thân”
“Đồ cặn bã này, vẫn còn dám mở miệng ra sàm ngôn nữa sao, chuyện nhà tôi đến phiên chú lo hộ từ khi nào vậy?” Vừa nói, Thân Tống Hạo vừa vung tay đấm vào cằm Thân Tống Trạch làm hắn ngã lăn ra nhà.
Hoan Nhan cũng tức giận run người, nhưng cô cố nén, kéo tay Thân Tống Hạo lại: “A Hạo, không đáng để anh bẩn tay. Miệng chó có bao giờ mọc được ngà voi đâu” Cô quay sang Thân Tống Trạch: “Cút ngay ra khỏi nhà tôi, nhà này không hoan nghênh chú!”
Thân Tống Trạch xấu hổ đứng dậy, lau vết máu bên khoé miệng: “Được rồi, xem ai mới là người phải cút ra khỏi nhà này! Hừ...!”
Hắn lùi lũi bước ra khỏi phòng khách
Hoan Nhan cả người run rẩy, cô gục đầu vào vai Thân Tống Hạo lặng lẽ khóc. Câu nói của Thân Tống Trạch khiến cô nhớ tới đứa con bị mất kia. Ngày ấy cô đã đau lòng biết bao...
Hai người lớn ở trong phòng không biết phía ngoài cánh cửa ra vào phòng khách Dật Lan vừa chạy vụt đi...